Tư thế bay lượn đẹp mắt, khí chất hoàn toàn khác với “Giang Chu” mờ nhạt trước đó. Mọi người dưới đài lúc này mới ngộ ra – thì ra người này ẩn giấu thực lực!
Nhà họ Cố đúng là vớ được một cái đùi to thật rồi!
Nhìn xe lăn nổ tung thành bụi phấn, Giang Tuyết Ảnh nhíu mày.
Trên đài, một bóng dáng mặc bạch y, phong thái nổi bật, không cần nhìn kỹ cũng biết là ai tới.
Quý Chiêu Ngôn xoay người lại, ánh mắt rơi vào Cố Cẩm đang nằm trong lòng Giang Tuyết Ảnh.
Lúc này, Cố Cẩm còn dám vòng tay ôm lấy cổ Giang Tuyết Ảnh.
Chói mắt thật sự.
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Tuyết Ảnh lập tức vang lên. Ánh mắt của Quý Chiêu Ngôn kia... giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả nàng lẫn Cố Cẩm.
Ai ngờ vị Diêm Vương sống kia lại mở miệng hỏi: “Không phải ngươi nói không có liên quan gì tới nhà họ Cố sao?”
Mọi người bỗng hiểu ra, rồi gật gù tổng kết: “Anh hùng phong lưu đa tình.”
Thật là... bao nhiêu rắc rối đều do tình mà ra.
“Trước kia đúng là không liên quan…” – Giờ mới có, mà cũng chỉ là quan hệ lợi ích thôi.
Nhưng Giang Tuyết Ảnh không thể nói thẳng trước mặt mọi người rằng hôn sự với nhà họ Cố chỉ là một cuộc giao dịch. Như thế chẳng khác nào đắc tội với hai bên.
Nếu nói thật, tửu trang không còn, còn kết thêm thù oán.
Không nói, thì kiếm của Quý Chiêu Ngôn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào…
“Hừ. Vậy ngươi... có thích hắn không?”
Giang Tuyết Ảnh: ?
Cố Cẩm: ?
Cố Cẩm khẽ nói: “Giang tiểu thư đừng lôi Cố mỗ vào chuyện phong lưu đa sự của mình. Mau buông xuống đi.”
Giang Tuyết Ảnh giao Cố Cẩm cho quản gia, rồi lạnh nhạt trả lời: “Không. Ta chỉ thích tiền của nhà họ Cố!”
(Chẳng phải thật sao? Một tòa tửu trang to đùng như thế…)
Mọi người: “…”
Quý Chiêu Ngôn tiến lại gần Giang Tuyết Ảnh.
Hắn không hiểu. Trước kia rõ ràng là nàng trêu chọc hắn trước, khen hắn đẹp, khen hắn giống tiên tử Hàn Nguyệt Cung, không vướng bụi trần.
Giờ phút này, Quý Chiêu Ngôn chợt hiểu ra câu hỏi trước đó của Giang Tuyết Ảnh: “Tại sao lại bắt ta?”
Vì sợ nàng chạy trốn.
Vì sao sợ nàng chạy?
Bởi vì... thích nàng. Muốn giam giữ nàng.
Giang Tuyết Ảnh quá xuất sắc. Mỗi lần hắn lơ là, nàng lại vướng phải một đống đào hoa. Hắn nghĩ nhiều, nhưng vẫn mong nàng chỉ thuộc về một mình hắn.
Cuối cùng cũng tìm được đáp án, nhưng lại phải chứng kiến nàng gả cho người khác? Làm sao hắn cam tâm?
Quý Chiêu Ngôn chậm rãi nói: “Ta cũng có tiền. Tại sao người đó lại không thể là ta?”
Giang Tuyết Ảnh sững sờ. Bởi vì nàng thấy... Quý Chiêu Ngôn mắt đỏ hoe.
Nàng đã làm hắn khóc.
Mọi người thấy mỹ nhân rơi lệ, lập tức mắng Giang Tuyết Ảnh thậm tệ: “Dù võ công có giỏi thì sao? Đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến công tử rơi lệ.”
“Đúng vậy! Nhà họ Cố sao lại tìm một người như thế làm dâu?”
Giang Tuyết Ảnh chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Nàng muốn bước tới giải thích, nhưng vừa bước ra đã dừng lại.
Bởi vì nàng không biết nên lấy thân phận gì để đối mặt với Quý Chiêu Ngôn như thế này.
Là nàng khiến hắn khóc, nhưng nàng có tư cách gì để an ủi hắn?
Quý Chiêu Ngôn xưa nay tiêu sái, dù bị Giang Tuyết Ảnh lạnh nhạt, hắn cũng chưa từng rơi lệ. Cứng rắn như vậy, không ngờ lần này lại không nhịn nổi.
Nhìn nàng thành thân với người khác? Không đời nào!
Nghĩ đến đây, Quý Chiêu Ngôn rút kiếm.
Hắn là người lớn lên trong tổ chức sát thủ, không có chút lòng dạ tàn nhẫn sao sống nổi?
Kiếm vung lên, mang theo sát ý, lướt qua Giang Tuyết Ảnh, nhắm thẳng về phía sau nàng – chính là Cố Cẩm.
Giang Tuyết Ảnh hoảng hốt ôm chặt lấy eo hắn.
“Buông ra!” – Quý Chiêu Ngôn lạnh lùng quát.
“Bình tĩnh lại!” – Giang Tuyết Ảnh khẽ nói.
Thấy hắn không tiếp tục ra tay, nàng mới dám buông.
Nhưng ngay khi vừa buông tay, Quý Chiêu Ngôn lập tức xông lên lần nữa.
Hắn vốn luyện kiếm nhiều năm, kiếm thuật cực kỳ lợi hại. Trong nháy mắt, mũi kiếm đã sắp chạm đến Cố Cẩm.
Giang Tuyết Ảnh lần này không kịp ngăn lại.
Ngay lúc kiếm sắp chạm đến, Quý Chiêu Ngôn bỗng dưng khụy xuống.
Giang Tuyết Ảnh vội vàng đỡ lấy hắn, ánh mắt lập tức nhìn sang Cố Cẩm – không vui.
Hắn hạ độc!
May mà không phải độc chí mạng.
Cố Cẩm thản nhiên nâng mắt lên: “Ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho bản thân, độc không nguy hiểm đến tính mạng, lát nữa sẽ giải.”
Giang Tuyết Ảnh thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ.”
Nếu để mặc Quý Chiêu Ngôn gây rối, e là mọi chuyện sẽ rối to, mà thanh danh của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Cố Cẩm không nói gì, chỉ yên lặng quan sát nàng – Giang Tuyết Ảnh, rõ ràng là đang suy nghĩ cho Quý Chiêu Ngôn.
Hôn lễ kết thúc vội vàng. Chủ mẫu nhà họ Cố cũng không nói gì thêm. Dù sao cũng chỉ là một cuộc giao dịch, bà ta cũng chẳng tiện xen vào.
Chỉ căn dặn người hầu giữ lại Giang Tuyết Ảnh và Quý Chiêu Ngôn nghỉ ngơi.
Giang Tuyết Ảnh thu xếp cho Quý Chiêu Ngôn xong xuôi, cởi hỉ phục đỏ, thay bộ hắc y thường ngày.
Nàng không muốn lát nữa hắn tỉnh lại thấy hôn phục mà nổi giận nữa.
Mọi thứ chuẩn bị xong, nàng ngồi bên bàn, lặng lẽ nhìn gương mặt đang ngủ của Quý Chiêu Ngôn.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, hình như không ngủ yên.
Nàng đưa tay vén tóc mái trên trán hắn, lông mày dần dãn ra, nét mặt an tĩnh hơn.
Ngoài cửa sổ, hoa nở lặng lẽ.