Nữ Tôn: Mỹ Nhân Là Điên Phê

Chương 10

Mọi người sửng sốt. Phản ứng lại thì đều giận sôi máu, không ít người cau mày, lộ vẻ bất mãn.

Người nữ đầu tiên liền rút kiếm dựng thẳng, mũi chân điểm nhẹ, bay vυ't lên đài cao, ánh kiếm lóe sáng, mục tiêu rõ ràng, chính là Giang Tuyết Ảnh.

Giang Tuyết Ảnh âm thầm nhăn mày đành phải diễn thêm một màn.

Cố gia vốn muốn mượn nàng để tăng thanh thế, nhưng nổi bật quá mức cũng không phải chuyện tốt. Súng bắn chim đầu đàn, đến lúc bị người trên để ý thì cái danh Võ lâm minh chủ có khi chưa kịp chạm tay đã mất mạng.

Nghĩ thế, nàng hét lên một tiếng, vội tránh ra sau lưng Cố Cẩm ngồi xe lăn.

Mọi người bên dưới càng thêm khinh thường đến mức này rồi mà còn trốn sau lưng một “nam lưu” yếu đuối, thật sự không ra gì.

Cố Cẩm ban đầu còn muốn xem trò vui, không ngờ nàng lại trốn ra sau lưng mình, khiến hắn khẽ cau mày.

Đây là muốn hắn ra tay sao?

Nữ kiếm khách thấy Giang Tuyết Ảnh trốn sau lưng Cố Cẩm thì vô cùng khinh thường, nhưng vì kiếm đã ra quá nhanh, lúc này muốn thu về cũng không kịp…

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía thanh kiếm, chỉ thấy nó ngày càng tiến gần về phía Cố Cẩm.

Tim mọi người chợt lạnh toát, ngay cả Cố Cẩm cũng khẽ siết chặt bàn tay.

Nhà họ Cố nổi tiếng dùng độc, tất nhiên Cố Cẩm cũng biết, chỉ là loại độc hắn dùng cần một lúc nữa mới phát huy tác dụng…

Kiếm sắp chạm đến mặt Cố Cẩm, đúng lúc ấy, Giang Tuyết Ảnh làm bộ như hoảng sợ tột độ, loạng choạng ngã xuống đất, tiện tay đẩy cả xe lăn của Cố Cẩm lệch sang trái.

Thanh kiếm sượt qua sát người Cố Cẩm.

Nếu không có Giang Tuyết Ảnh ra tay kịp thời, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Gương mặt của gia chủ mẫu nhà họ Cố lập tức sầm xuống. Nếu Cố Cẩm xảy ra chuyện, nhà họ Cố coi như không còn cơ hội ngẩng đầu, chẳng khác nào bị chặt đứt tương lai.

Bà ta không màng thể diện hay quan hệ với gia tộc bên kia, lập tức ra lệnh kéo người gây chuyện ra ngoài.

Dù Giang Tuyết Ảnh vô tình cứu được Cố Cẩm, nhưng ánh mắt mọi người nhìn nàng vẫn đầy bất mãn, chẳng ai bớt đi chút thành kiến nào.

Giang Tuyết Ảnh đứng dậy, phủi bụi tro trên bộ hỉ phục.

Lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng dậy, cất lời: “Chư vị không cần vội kết luận về vị tiểu thư này. Nàng còn chưa báo tên, sao các người biết nàng không phải là một cao thủ trẻ tuổi trong giang hồ?”

Ý là: trước tiên cứ nghe nàng báo danh rồi hãy phán xét.

Giang Tuyết Ảnh cười lạnh trong lòng, sau đó chắp tay nói: “Tại hạ… Giang…”

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, nàng lớn tiếng thốt lên: “Chu!”

Giang Tuyết Ảnh không thể nói tên thật của mình. Nàng sợ người nào đó đã biết chuyện hôn lễ này sẽ vượt ngàn dặm đến gϊếŧ nàng.

Mọi người nghe xong, “Giang Chu”? Chưa từng nghe qua! Nghe có vẻ cũng đáng tin vài phần.

Cố Cẩm thì ngơ ngác, mặt đầy ngờ vực.

Nàng này là đang đùa giỡn hắn sao?

Trong đám người, có người phụ họa: “Sở tiểu thư nói rất đúng, là do chúng ta quá đường đột. Có điều danh xưng Giang Chu này, đúng là lần đầu nghe.”

Thì ra thiếu nữ lên tiếng trước đó chính là Sở Ngạn – người từng bị nhầm là cô dâu mới.

Giang Tuyết Ảnh nhướng mày. Vị Sở tiểu thư này đúng là giỏi ăn nói. Nói dăm ba câu mà nàng bị gắn mác "vô danh tiểu tốt".

Nhưng Giang Tuyết Ảnh cũng chẳng để tâm. Nàng chỉ quan tâm đến tửu trang kia mà thôi.

Diễn thì vẫn phải diễn cho tốt.

Giang Tuyết Ảnh giả vờ sợ hãi, im lặng không nói, đứng cạnh Cố Cẩm, vẻ mặt đầy rầu rĩ.

Sở Ngạn quạt nhẹ chiếc quạt trong tay, dường như quyết tâm phá hôn sự nhà họ Cố cho bằng được.

Giang Tuyết Ảnh thấy vậy liền lặng lẽ thở dài. Chiếc quạt kia khiến nàng nhớ đến Hoài Dao, nhưng khí chất thì kém xa một trời một vực. Đúng là không thể so sánh được – Hoài Dao chính là bầu trời kia.

Sở Ngạn mỉm cười, nói: “Cố công tử, tình trạng hiện tại của Cố gia, mọi người đều thấy rõ. Nếu như cưới một người bình thường như vậy làm rể, e rằng cố gia sẽ khó mà vực dậy.”

Cố Cẩm bình tĩnh đáp.

“Việc trong nhà họ Cố, không đến lượt người ngoài can thiệp.”

Một câu nói đánh thức tất cả.

Đúng rồi. Dù họ có bất mãn hay không đồng tình, thì cũng là chuyện nhà người ta. Dù Giang Chu có một bước lên trời, họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Huống hồ, với một cô dâu như vậy, Cố gia rồi cũng đến hồi lụi bại. Sau này, thù hôm nay rồi cũng trả được thôi.

Không khí yên tĩnh trở lại. Ngay cả Sở Ngạn cũng thu quạt, gương mặt không vui, trở về chỗ ngồi.

Giang Tuyết Ảnh khẽ cười, ghé sát Cố Cẩm, thì thầm: “Cố công tử, thật là lợi hại.”

Đúng lúc đó, một luồng kiếm khí đột ngột lao đến, mục tiêu không ai khác chính là… Cố Cẩm!

Mọi người kinh ngạc đến rơi cả cằm. Ai lại dám đối đầu nhà họ Cố như vậy?

Giang Tuyết Ảnh là người gần Cố Cẩm nhất, cũng là người duy nhất có thể cứu hắn kịp thời.

Nàng vội ôm lấy Cố Cẩm rồi thi triển khinh công thoát khỏi chỗ đứng.