Nữ Tôn: Mỹ Nhân Là Điên Phê

Chương 2

Hoài Dao đỡ trán, nàng không thể bỏ tật nhảy cửa sổ sao? Còn rượu, ngày nào cũng uống, coi chừng tuyệt hậu đó.

Trên phố hoa đăng càng về khuya càng náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng, đèn sáng rực rỡ.

Giang Tuyết Ảnh trà trộn trong đám đông, không ai nhận ra người mang mặt nạ kia lại có dung mạo khuynh thành đến thế.

Nàng định vào Thanh Dương quán, nhưng vừa thấy người đứng ở cửa – áo đen, thêu phượng hoàng vàng kim nàng lập tức cảnh giác. Quý Chiêu Ngôn!

Không vào được nữa, lại phải đổi chỗ.

Nàng thở dài, tìm đến một quán nhỏ vô danh, nhưng… lại thấy một thân ảnh áo đen canh giữ.

Giang Tuyết Ảnh im lặng.

Đi đâu cũng gặp người canh, chẳng lẽ họ dốc toàn lực thật?

Ánh mắt nàng mơ hồ, dường như thật sự bị đả kích.

Nhưng chỉ lát sau, nàng lại xoay người bước vào Hoài Vương phủ.

Hoài Dao có một đệ đệ sinh đôi – Hoài Ngọc, tuấn tú nổi bật. Hắn đang vẽ hoa cúc trong sân thì thấy một bóng người trên tường, lập tức nghi ngờ là thích khách, ra hiệu cho Thúy Nhi đi gọi người.

Giang Tuyết Ảnh thì thảnh thơi ngồi trên tường, một tay cầm hồ lô rượu, tay kia cũng ôm bình rượu, nhàn nhã uống rượu nhà bạn.

Hoài Ngọc nhìn bóng người kia, lòng thầm nghĩ: Thì ra là… trộm rượu.

Ánh trăng dịu dàng, chiếu lên khuôn mặt Giang Tuyết Ảnh không đeo mặt nạ, đẹp đến phiêu dật như tiên tử.

Tim thiếu niên khẽ rung động.

Giống như ngọn lửa chạm phải củi khô, âm ỉ cháy lan.

Hoài Ngọc ngây người một lúc, lẩm bẩm: “Trên đời lại có người đẹp đến thế…”

Khiến hắn bất giác nhớ đến đóa hải đường nở rộ giữa đêm khuya, dưới ánh trăng trong vắt, hương thơm dìu dịu như thể tự thưởng, nhẹ nhàng khơi động lòng người.

Ngồi trên tường, tai Giang Tuyết Ảnh vốn rất thính, tự nhiên nghe rõ từng chữ không sót.

Nàng cười giảo hoạt, quay đầu tìm theo giọng nói, thì thấy trong sân, giữa biển hoa bao quanh, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Lại là một mỹ nam nhân.

Giang Tuyết Ảnh xoay người nhảy xuống tường, lập tức hướng về phía Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc hoàn hồn, hoảng hốt đến trợn tròn mắt.

Nàng… phát hiện ta rồi?

Giang Tuyết Ảnh bước tới gần, mà Hoài Ngọc lại như bị định trụ, chẳng thể lui lại, cũng quên mất phải chạy trốn.

Khi người đến gần, Hoài Ngọc thậm chí ngửi được một mùi rượu phảng phất. Kỳ lạ là hắn lại không hề chán ghét.

Giang Tuyết Ảnh mang theo chút hơi men, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh hắn, một tay chống cằm tựa vào mặt bàn đá.

Ánh nến lấp lánh trên bàn hắt lên đáy mắt nàng, như sao trời nhấp nháy, lung linh quyến rũ.

Rồi nàng nhìn thấy đóa mỹ nhân cúc được vẽ sống động kia, không khỏi buột miệng khen ngợi: “Họa thật xinh đẹp a.”

Giang Tuyết Ảnh không phải thi nhân văn tài xuất chúng, nói không ra lời hoa mỹ, câu “xinh đẹp” này đã là đánh giá cao nhất của nàng.

Đối mặt lời khen trắng trợn này, Hoài Ngọc bỗng thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: “Đây là giống mỹ nhân cúc được mang từ ngoại vực tới, chính là loại kia.”

Hắn chỉ vào bụi cúc trong sân, rồi nói tiếp: “Là hoa đẹp.”

Giang Tuyết Ảnh ngửa đầu uống nốt ngụm cuối trong vò rượu, cuối cùng cũng đặt bình rỗng xuống.

Hoài Ngọc tưởng nàng sẽ tiếp tục khen, dù sao trước đây, mọi người đều vậy hoặc là nịnh nọt vì thân phận hắn, hoặc vì dung mạo hắn mà lấy lòng.

Nên hắn đang đợi, đợi lời khen tiếp theo.

Nào ngờ Giang Tuyết Ảnh chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng đúng.”

Hoài Ngọc sững sờ. Đây là lần đầu hắn nghe được kiểu đáp như vậy.

Từ trước tới nay, mọi người đều tâng bốc hắn, hoặc cố lấy lòng. Nhưng người này dường như chẳng để tâm đến thân phận hay vẻ ngoài của hắn.

Nhẹ nhàng như gió xuân, tự tại thong dong.

Hoài Ngọc trầm ngâm chốc lát, rồi mạnh dạn hỏi: “Ngươi là… trộm rượu sao?”

Hắn muốn biết nàng là ai.

“Đúng thế.” – Giang Tuyết Ảnh thuận miệng đáp.

Không còn rượu trong người, đầu óc nàng bắt đầu trống rỗng, nhưng khi hoàn hồn lại, nét mặt lại tràn đầy trêu ghẹo.

“Cũng là hái hoa đạo tặc.”

Hoài Ngọc vừa nghe, mặt lập tức đỏ ửng.

Nàng đang nói cái gì vậy?

Trong lòng Hoài Ngọc loạn thành một đoàn, như ngàn vạn chiến mã lao qua…

Giang Tuyết Ảnh hơi say, nhìn mỹ nam nhân nhỏ nhắn đang đỏ mặt bối rối, bỗng có chút hoảng hốt. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như thấy một gương mặt quen thuộc – cũng từng đỏ ửng như vậy vì lời trêu ghẹo của nàng, cũng từng đáng yêu đến thế.

Đùa giỡn mỹ nam nhân xưa nay là sở thích lớn nhất của nàng.

Không hiểu ma xui quỷ khiến gì, Giang Tuyết Ảnh nghiêng người lại gần Hoài Ngọc, gần đến mức hắn có thể ngửi rõ mùi rượu dìu dịu trên người nàng…

Hoài Ngọc ý thức được nàng muốn làm gì, mặt lập tức đỏ bừng.

Nàng… chẳng lẽ muốn hôn ta? Không… không thể nào… suy nghĩ vớ vẩn, tuyệt đối là suy nghĩ vớ vẩn!

Nhưng khuôn mặt trước mắt càng lúc càng gần, Hoài Ngọc hoảng hốt đến mức vội vàng nhắm chặt hai mắt.

Chỉ là, Giang Tuyết Ảnh chỉ nhẹ nhàng vén lọn tóc mái lòa xòa trên trán hắn.

Nhưng cảnh tượng này lại bị người vừa đến nhìn thấy rõ ràng.

“Ngươi đang làm gì?"