Mùa xuân trở lại Trường An, người qua kẻ lại tấp nập trên phố, gần đến nửa đêm, dòng người vẫn chưa thưa, đèn l*иg đỏ treo cao soi rạng mặt người, rực rỡ ánh sáng, muôn màu tiểu vật chất đầy chợ đêm, phồn hoa đến cực điểm.
Trong đám đông, hai bóng người đang rảo bước, người trước người sau, một đuổi một chạy.
Phía trước là một kẻ mặc áo đen, đeo mặt nạ hồ ly vẽ ánh sáng, vừa đi vừa quay đầu nhìn quanh. Phía sau là một công tử áo trắng, mặt mày tuấn tú nhưng đang nhíu chặt, ánh mắt gắt gao bám theo bóng dáng người trước, dường như mang theo uất ức vô cùng.
Ngặt nỗi bên hồ sen thanh, dân chúng quá đông, hắn mãi vẫn không đuổi kịp. Một đen một trắng chen lẫn trong đám đông, lại thành một nét phong cảnh đặc biệt giữa đêm hoa đăng.
“Giang Tuyết Ảnh, đừng chạy! Ta muốn gϊếŧ ngươi!” – Bạch y công tử giận đến không kiềm chế được mà hét lên.
“Quý Chiêu Ngôn, đừng đuổi nữa, ta sai rồi còn không được sao!” – Giang Tuyết Ảnh vừa chen ra khỏi đám người, lại không dám quay đầu, chỉ liều mạng chạy tiếp.
“Dám làm không dám nhận, ngươi uổng là người giang hồ!” – Quý Chiêu Ngôn mắt thấy nàng càng lúc càng xa, nghe nàng nhận sai, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Tại hạ vốn chẳng phải người giang hồ, chỉ là dân thường mà thôi!” – Giang Tuyết Ảnh từ xa đáp lại, rồi vẫy tay một cái, rẽ vào hẻm nhỏ mà biến mất.
Khi Quý Chiêu Ngôn chạy tới, người đã chẳng thấy bóng.
Hắn siết chặt thanh kiếm, giận đến phát run.
Lúc này, một người khác mới chạy tới.
Quân An thở hổn hển phía sau, rõ ràng không quen đuổi người, thở một lúc mới lên tiếng: “Chủ tử, Giang tiểu thư đâu rồi?”
Quý Chiêu Ngôn không trả lời, chỉ lạnh mặt.
“Quân An.”
“Có, chủ tử!”
“Đi, canh giữ hết tất cả tửu quán. Ta không tin bắt không được nàng.”
“Xin hỏi là… canh quán nào?”
“Tất cả quán rượu ở Trường An!”
Nói rồi, hắn quay người bỏ đi, để lại Quân An đứng đó than thở.
Ngài đây là đang giúp Giang tiểu thư đoạn tuyệt tửu nghiệp sao?
Trường An to như vậy, quán rượu nhiều như trâu lông, nghĩ đến đây, Quân An gần như muốn rơi nước mắt.
Nói đến mối quan hệ giữa Giang tiểu thư và Quý Chiêu Ngôn, Quân An chỉ biết trước kia là tình nhân, sau này thì… có lẽ là kẻ thù?
Chính hắn cũng không hiểu nổi.
Bên này, Giang Tuyết Ảnh vừa thoát khỏi truy sát đã phi thân lên nóc Duyệt Lai khách điếm, xoay người nhảy vào cửa sổ một phòng khách.
Bên trong phòng, người đã chờ sẵn.
“Giang lão, hôm nay sao không đi cửa chính mà sửa thành cửa sổ rồi?” – Người kia trêu.
Giang Tuyết Ảnh tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, ngồi xuống rót trà, thong thả thưởng thức, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ chạy.
“Không có gì, chỉ là bị theo dõi.”
Minh Sinh cười: “Sợ lại bị công tử nhà ai đuổi theo tặng khăn?”
Hoài Dao ngồi đối diện, phe phẩy quạt nhỏ: “Ai mà đuổi kịp nàng? Mà… chẳng lẽ thật có người đuổi theo?”
Nghĩ một lúc, nàng nhỏ giọng: “Quý Chiêu Ngôn?”
“Sao ngươi biết?” – Giang Tuyết Ảnh liếc mắt, ánh nhìn sắc lẹm, khiến Hoài Dao giật mình.
“Bởi vì trên đời này có thể vừa truy được ngươi vừa có khả năng truy, trừ mấy tên tình nhân biết võ công của ngươi ra, chỉ có vị Quý tiểu công tử kia thôi.”
“Nhưng… chẳng phải hai người chia tay rồi sao? Hắn đuổi ngươi làm gì, muốn nối lại tình xưa?”
“Đuổi gϊếŧ.”
“…”
May mà trước kia nàng chỉ ham nhan sắc Quý Chiêu Ngôn chứ không chen chân vào, không thì giờ cũng bị đuổi gϊếŧ rồi. Hú vía.
“Ngươi có phải trộm đồ của hắn không, không thì gϊếŧ ngươi làm gì?” – Hoài Dao ghé sát hỏi nhỏ.
Minh Sinh bên cạnh rót trà, vừa nghe vừa nghiêng đầu lắng nghe.
“Mấy hôm trước ta đi qua tửu quán, định mua chút rượu tặng sư phụ, thấy hắn say khướt một mình, xung quanh là mấy kẻ nát rượu. Ta đưa hắn về, ai ngờ tỉnh lại liền đòi gϊếŧ ta.”
“Chắc hiểu lầm rồi, nhưng ta có giải thích thế nào hắn cũng không tin.”
“Để ta đi giải thích thay thì hơn, Giang cô nương quá phóng khoáng, chắc không hiểu nam nhân để ý danh tiết thế nào.” – Minh Sinh nhàn nhạt nói.
“Vậy đa tạ Thu công tử.” – Giang Tuyết Ảnh đáp.
“Không có gì, trời cũng không còn sớm, gia phụ sẽ lo, ta xin cáo từ.” – Thu Minh Sinh chắp tay, rời đi.
Hoài Dao nhìn theo mới thì thào: “Người này không đơn giản, ta ngụy trang kín thế mà vẫn giả vờ tình cờ gặp được.”
“Ta biết. Nhưng ngươi thân là Vương gia còn bị theo dõi, thủ đoạn không được rồi.”
“Ta không được? Vậy ta nói thẳng, ngươi định đi giải thích với hắn? Nam theo nam? Ngươi sạch, hắn không có, chuyện này dễ gây chuyện hiểu lầm lắm!”
“Vì sao?”
“Vì Quý Chiêu Ngôn không chịu được hạt cát trong mắt!” – EQ thấp như thế, nàng còn biết nói sao?
“…”
“Nghe nói hắn là mỹ nhân xếp hạng ba trong bảng, sao tính tình lại tệ vậy?”
Giang Tuyết Ảnh không đáp, như đang nhớ lại lần đầu gặp Quý Chiêu Ngôn – giữa đám đông, thân mặc lăng la, dưới ánh xuân rực rỡ, chói lóa rạng ngời.
Kể cả nàng, cũng vì một khắc ấy mà thất thần.
Nàng đặt chén trà xuống, đứng dậy: “Ngươi phái người theo dõi Thu Minh Sinh.”
Hoài Dao chưa kịp đáp lời, đã thấy Giang Tuyết Ảnh nhảy qua cửa sổ rời đi.
“Ngươi lại đi đâu?”
Từ xa vọng lại một câu: “Đi uống rượu ở Thanh Dương quán!”