Kẹo Gừng Và Rượu

Chương 6

“Tưởng hai người gặp lại sẽ có chút lửa tình, không ngờ thật sự kết thúc rồi.”

Trên xe bảo mẫu, Thẩm Nhạc xoay người cuộn tròn trong ghế, quay sang Khương Dĩ Đường càu nhàu.

“Với cả lúc nãy Lưu Nhuế Thiến nói chuyện khó nghe như thế, cậu ta cũng không thèm bênh cậu lấy một câu.”

Khương Dĩ Đường cười cười.

“Tình cũ gặp lại, không gây rắc rối cho nhau đã là tốt lắm rồi, còn mong đối phương ra mặt giúp mình à? Cậu tưởng đây là kịch bản phim thần tượng trong tay cậu à?”

Bị trêu ghẹo, Thẩm Nhạc chộp lấy gối ôm ném qua. Hai người đùa giỡn một hồi, rồi cô ấy lại rón rén nhìn sắc mặt Khương Dĩ Đường.

“Gặp lại bạn trai cũ, hay là đi bar làm một ly nhé?”

“Không đi, phải về công ty tăng ca.”

“Cậu yêu công việc đến vậy, thôi cưới luôn công việc đi cho rồi.”

Khương Dĩ Đường nghiêm túc chỉnh lại: “Mình không yêu công việc, Mình yêu tiền. Mình có thể sống với tiền cả đời.”

“Hơn nữa, nếu cậu đi bar với mình, lên hot search chắc chắn không phải mình vì gặp lại bạn trai cũ mà đau lòng đi uống rượu, mà là “Thẩm Nhạc say rượu trong quán bar giữa đêm nghi vấn thất tình”.”

“Thậm chí có thể nối liền với hot search mấy ngày trước…”

Nữ minh tinh cô đơn trong thời gian rảnh rỗi, đầu tiên là đến chùa cầu nhân duyên, sau đó lại không được duyên lành mà đêm khuya đi uống rượu giải sầu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nhạc đau cả đầu, không kiên trì nữa.

“Nhưng mà dù là vì tiền, cậu cũng cố quá rồi đó. Từ cấp ba tới giờ, mình thấy cậu chẳng thay đổi gì cả. Dùng từ bây giờ mà nói thì cậu chính là kẻ cuồng công việc”.

Sắp tới công ty của Khương Dĩ Đường, Thẩm Nhạc lôi từ tủ lạnh trên xe ra một chai cà phê rồi ném cho cô.

“Lời của Lưu Nhuế Thiến cậu cũng đừng để tâm làm gì, ngoài việc có chút hậu thuẫn từ gia đình nâng đỡ, thì cậu ta chẳng có điểm nào hơn cậu cả.”

“Đừng làm bản thân mệt mỏi quá.”

Trong lòng Khương Dĩ Đường thấy ấm áp, cô tinh nghịch chớp chớp mắt, giơ tay chào như thể báo cáo đã nhận lệnh.

“Tuân theo lời dạy của ngôi sao lớn.”

Lúc xuống xe, Thẩm Nhạc gọi với theo: “Còn nữa, sau khi cậu dọn đến nhà mới, nhớ mời mình đến dự tiệc tân gia đấy nhé!”

Bước sang năm thứ tư làm việc ở Giang Đô, Khương Dĩ Đường đã học được cách đối mặt với mọi điều bất ngờ một cách nhanh chóng, rồi lại trở về nhịp sống ba điểm thẳng hàng như cũ.

Gặp lại Trình Thời Bắc, dường như cũng chẳng khác mấy so với những bất ngờ từng xảy ra trong sáu năm qua. Cô nhanh chóng xếp chuyện đó vào một góc trong ký ức, tập trung chuẩn bị cho việc thăng chức và dọn nhà.

Ngày dọn nhà, cô phát hiện một điều kỳ lạ, tầng này có bốn căn hộ, hai trong số đó có cửa giống hệt nhau, đều là màu đen tuyền.

Ban đầu là một màu sắc rất trầm và kín đáo, nhưng khung cửa lại được mạ viền vàng, trên lớp mạ còn có hoa văn chạm trổ tinh xảo. Hai yếu tố này kết hợp với nhau khiến sự kín đáo ban đầu hoàn toàn biến mất.

Khương Dĩ Đường thầm lẩm bẩm, đúng là làm lố.

Nhưng còn chưa kịp dọn dẹp xong, cô đã nhận được tin mình rớt thăng chức.

Vội vàng quay lại công ty, Khương Dĩ Đường ổn định lại cảm xúc rồi mới gõ cửa phòng giám đốc.

“Giám đốc Vương, tôi nghĩ mình cần một lời giải thích.”

Cô đã phụ trách mấy dự án cấp quản lý, để cô làm xong hết mọi việc rồi lại không tăng lương thăng chức, làm gì có chuyện như vậy?

Nhưng giám đốc Vương vẫn ngồi trước máy tính, không thèm ngẩng đầu lên.

“Khương Dĩ Đường, đây là quyết định từ tổng công ty. Tổng công ty bổ nhiệm người quản lý phòng ban, chắc cũng không cần báo cáo với cô đâu nhỉ?”

Nói xong, ông ta không quên tiếp tục vẽ bánh: “Kế hoạch marketing của cô làm rất tốt, nhưng những mặt khác vẫn còn thiếu sót. Kỹ năng giao tiếp và hợp tác còn cần rèn luyện thêm.”

“Cô cứ làm tốt công việc hiện tại, yên tâm, lần tới tôi nhất định sẽ ưu tiên đề cử cô.”

Cái bánh vẽ này chẳng chút ngon lành, nhưng Khương Dĩ Đường vẫn phải gượng cười cảm ơn.

Người được bổ nhiệm làm quản lý là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, không kinh nghiệm, không năng lực, được ba mẹ đưa vào để “mạ vàng”.

Chỉ là Khương Dĩ Đường xui xẻo, chắn ngay trên con đường “mạ vàng” của người ta.

Đồng nghiệp bất bình thay cô, nhưng cô chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục bàn giao công việc trong tay.

Đến khi xong xuôi, bên ngoài trời đã tối. Đồng nghiệp đều đi dự tiệc chào đón quản lý mới, Thẩm Nhạc thì bận tham gia sự kiện thương hiệu, không rảnh tay. Khương Dĩ Đường chẳng còn tâm trạng ăn tối, tìm một quán bar gần đó, một mình uống vài ly giải sầu.

Cuối cùng vẫn là một đồng nghiệp khác không yên tâm, gọi xe đưa cô về đến dưới khu chung cư rồi mới an lòng rời đi.

Khương Dĩ Đường quẹt thẻ vào cổng.

Khu căn hộ mới thuê có cơ sở vật chất rất tốt, khắp nơi đều toát lên mùi tiền của phí dịch vụ đắt đỏ. Cô vừa xoa đầu vừa thấy xót ruột.

Không được thăng chức, lương cũng không tăng, lại còn thuê cái nhà đắt tiền hơn.

Vừa oán thầm trong bụng, cô vừa chuẩn bị mở cửa về nhà thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức từ căn hộ bên cạnh.

Mũi cô rất nhạy bén.

Mapo đậu phụ, thịt xào chua ngọt, còn có cá nấu cải chua.

Uống rượu lúc bụng rỗng mà ngửi thấy mùi như vậy, Khương Dĩ Đường chỉ thấy bụng mình quặn đau hơn.

Cơn say bắt đầu dâng lên, cô lảo đảo vài bước đến đứng trước cửa căn hộ bên cạnh, trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn xông vào ăn một bữa no nê.

Bên trong, mắt mèo điện tử phát tín hiệu cảnh báo vì có người đứng ngoài cửa quá lâu. Người đàn ông trong bếp cởi tạp dề, bước ra, mở màn hình lên thì ngẩn người một lúc.

Ngoài cửa, người phụ nữ tóc tai rối bời, khóe mắt đỏ hoe, còn vương vết nước mắt. Dù có đeo khẩu trang cũng không che được lớp trang điểm bị nhòe vì khóc.

Khoảnh khắc đó, Trình Thời Bắc nghĩ suốt những năm quen biết Khương Dĩ Đường, anh chưa từng thấy cô trong dáng vẻ thê thảm thế này.