Kẹo Gừng Và Rượu

Chương 5

Ông Trình là người sống hoài niệm, không muốn dọn ra khỏi căn biệt thự kiểu Tây ngày xưa. Gần ngôi nhà cũ có không ít dinh thự của người nổi tiếng, hiện nay đã trở thành điểm du lịch. Ngày nào cũng có du khách từ phương xa đến chụp ảnh lưu niệm, bức tường bên ngoài nhà cũ đã trở thành điểm check-in nổi tiếng.

Vì vậy, Trình Thời Bắc rất ít khi quay về, dù gì mỗi lần về nhà đều phải trải qua cảm giác xấu hổ khi lái xe vào một "di tích văn hóa".

Trước đây không lâu, anh thậm chí còn bị du khách chụp hình đăng lên mạng, qua cửa kính xe mờ mờ vẫn thấy rõ đường nét quai hàm sắc sảo và yết hầu gợi cảm của anh, khiến không ít cư dân mạng muốn truy tìm thông tin cá nhân của anh.

#Công tử quý tộc hàng đầu bước ra từ biệt thự cổ

Mỗi câu nói dưới hashtag đó đều khiến Trình Thời Bắc nổi đầy vạch đen trên mặt.

Anh nhanh chóng kéo cửa kính xe lên. Quản gia mở cửa, chiếc xe tiến vào trong, ngăn cách tiếng ồn ào náo nhiệt của khách du lịch ở bên ngoài.

“Ông chủ đang đợi cậu ở phòng trà.”

Ông nội của Trình Thời Bắc là một người đặc biệt. Dù không nỡ rời ngôi nhà cũ kiểu Tây, nhưng lại trang trí bên trong và khu vườn theo phong cách Trung Hoa. Vừa bước vào, hoàn toàn không thể đoán được rằng bên ngoài là kiến trúc Phục Hưng kiểu Pháp.

Năm đó khi ông Trình cải tạo ngôi nhà thành một sự pha trộn Đông - Tây như vậy, tất cả con cháu đều phản đối, nhưng ông ấy chẳng nghe ai cả, cứ nhất quyết làm theo ý mình.

“Đến rồi à, ngồi đi.”

Phòng trà tỏa ra mùi trầm hương, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu. Ông Trình ngồi sau bàn trà, đang chuẩn bị trà. Trình Thời Bắc cởϊ áσ khoác ngoài giao cho quản gia bên cạnh, rửa tay sạch sẽ rồi mới bước vào.

“Cậu của cháu nhờ ông khuyên cháu từ bỏ công ty trà hiện tại, đến tập đoàn của nó hỗ trợ. Dạo này tập đoàn đang gặp khó, nó có thể trực tiếp để cháu làm phó tổng. Cháu suy nghĩ thế nào?”

Trình Thời Bắc trầm ngâm giây lát.

“Ông nội, ông là muốn khuyên cháu, hay chỉ đơn thuần là truyền đạt lại lời cậu?”

Nghe đến đây, ông Trình bật cười.

Đứa cháu trai này tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, nhưng trong lòng thì rõ như gương, chuyện gì cũng hiểu rõ.

Trình Thời Bắc nghĩ, nếu ông nội thật lòng muốn làm người truyền đạt lại thay cho cậu thì đã không nói thẳng ngay từ đầu, lại càng không chọn nơi là phòng trà trong căn nhà cũ này.

“Nó nói với ông chuyện đó, ông cũng phải truyền đạt lại một tiếng.”

Trình Thời Bắc đứng dậy đón lấy ly trà mà ông Trình đưa cho: “Vậy phiền ông nội truyền đạt lại giúp cháu, cháu không đồng ý.”

Ông Trình gật đầu, không nói thêm lời nào.

Ngồi thêm một lát, Trình Thời Bắc đứng dậy rời đi.

Quản gia đứng bên lưỡng lự rồi nói: “Ông chủ, thật không khuyên thêm một câu sao? Bên tập đoàn Thuận Long dạo này thật sự căng thẳng, vài cổ đông lớn sụp đổ, vẫn cần có người ra mặt giải quyết chuyện này.”

“Khuyên gì nữa? Năm xưa ngay cả ba mẹ nó cũng không quản nổi, tôi thì làm được gì?”

“Hơn nữa, trong nhà họ Trình này, tôi cảm thấy Thời Bắc là người giống tôi nhất.”

“Nếu đã vậy, thì khuyên cũng vô ích thôi.”

Lái xe ngang qua khu thương mại Giang Đô, Trình Thời Bắc vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen quen ở cửa hàng tiện lợi bên đường. Chưa kịp xác nhận thì người đó đã biến mất giữa đám đông.

Trong lòng bỗng dâng lên chút bực bội, anh dừng xe bên đường, định lấy điếu thuốc ra hút, nhưng sờ soạng một hồi lại chẳng thấy đâu.

Gói thuốc đã hút hết khi đi đến đám cưới.

Trình Thời Bắc cũng không muốn xuống xe mua thêm, nhưng trong đầu lại cứ lặp lại cảnh tượng ở hôn lễ hôm nay.

Đặc biệt là đoạn Khương Dĩ Đường nói rằng cô có bạn trai cao 1m84.

Anh móc ra một viên kẹo sữa từ túi áo, ném vào miệng, khó chịu mà cắn đôi ra.