Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 2

Edit: Hến Con.

Giản Lê, lúc này còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, lại vô cớ bị mẹ mắng một câu. Nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Câu mắng này chính là kiểu nói quen thuộc của mẹ cô!

Bà Vương Mộng Mai trong suốt mấy chục năm qua, bất kể là mắng chồng hay mắng con, đều là kiểu mắng giống nhau.

Đầu tiên sẽ là chỉ trích vào vấn đề, tiếp theo là lôi lại chuyện cũ, rồi chuyển sang công kích cá nhân, cuối cùng là kết luận một cách mạnh mẽ, đẩy cái "không ra gì" lên cả ba lẫn con.

Và những ngày tiếp theo, cả nhà đều phải sống rón rén, Giản Lê và ba Giản Phong từ lâu đã biết cách đối phó với cơn thịnh nộ của Vương Mộng Mai.

Cơm tự nấu, quần áo tự giặt, mọi công việc trong nhà đều không để bà Vương Mộng Mai phải động tay. Sau đó phải biết cách tránh né, đừng chọc giận bà.

Thông thường, nếu không phải vấn đề nguyên tắc, bà Vương Mộng Mai sẽ chỉ cần ba ngày là ổn lại, sau đó sẽ cau mày và mắng vài câu như “Cơm nấu sao mà đến chó cũng không muốn ăn”, “Quần áo giặt kiểu gì thế này”, “Sàn nhà lau bẩn thế này, mắt không nhìn thấy gì à”. Mấy câu mắng này nghĩa là cơn giận của bà đã qua.

Quả nhiên, cánh cửa màu vàng kêu "kèn kẹt" một tiếng, một khuôn mặt còn khá trẻ từ ngoài cửa thò vào.

Giản Lê ngẩn người một lúc, cô không phải quên đi vẻ ngoài của ba khi còn trẻ.

Cô chỉ là quên mất.

Ba khi còn trẻ lại trẻ đến thế.

Không có sự mệt mỏi do cuộc sống mang lại, cũng không có cái vẻ yên ổn uể oải mà sau này có, vết nhăn giữa trán mà trước đây không bao giờ động đậy giờ cũng biến mất.

Giản Lê đứng đó ngẩn ngơ, nhìn ông bố trẻ của mình giấu đi những lo lắng trong ánh mắt, miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì, gọi cô.

“Con gái ngoan, mẹ con chắc là đi nhà cô Lệ Quyên rồi. Tối nay con muốn ăn gì? Ba làm cho con nhé.”

Thấy Giản Lê không nói gì, Giản Phong rất bất đắc dĩ, trên khuôn mặt vẫn còn có thể gọi là điển trai, nở một nụ cười hiền lành quen thuộc.

“Ba biết mà, con lại chê tay nghề của ba rồi. Ba đi căng tin mua chút đồ về cho con nhé. Con muốn ăn gì? Mì hấp hay là bánh bao cuộn?”

Giản Lê đang định nói mình không ăn, nhưng bụng lại đột nhiên kêu lên một tiếng, không chút khách sáo.

“Mì hấp ạ.”

Giản Phong: “Được rồi, vậy ba đi mua ngay đây.”

Giản Lê nhìn theo bóng lưng của ba rời đi, cảm thấy nó khác xa với hình ảnh mà cô tưởng tượng.