Edit: Hến Con.
Ai ngờ Bùi Cảnh Thư lại quá xuất sắc, đột nhiên dựa vào thực lực thi đậu vào Nhất Trung của thành phố, trở thành học sinh cấp ba. Danh sách dài ngoằng của bà Hứa chẳng có dịp dùng tới, bà đành tiếc nuối nói rằng giờ không cần xem mắt nữa, đợi tới khi tốt nghiệp rồi thì để ông Hứa trực tiếp sắp xếp cho vào văn phòng nhà máy làm là được.
Là vợ của phó giám đốc nhà máy, lời nói của bà vẫn rất có trọng lượng. Miêu Hồng Kỳ cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, vốn đã chiều con rồi, giờ vợ chồng họ càng thêm chiều chuộng, yêu thương Bùi Cảnh Thư như bảo bối.
Ngược lại, người luôn khiến bọn họ yên lòng nhất là cậu con trai thứ hai, lại đột nhiên gặp trục trặc.
Chuyện xảy ra vào năm Bùi Cảnh Thư học lớp 8, khi Bùi An đang cắm rễ dưới nông thôn, thì cùng với tất cả các trí thức trẻ trên cả nước, nhận được tin vui — kỳ thi đại học được khôi phục.
Cơ hội thay đổi vận mệnh bày ra trước mắt, không chỉ đám trí thức trẻ mừng rơi nước mắt, mà gia đình họ cũng phấn khích không kém. Miêu Hồng Kỳ và Bùi Đại Đầu tin rằng cậu con trai thứ hai thông minh từ bé, lại từng học cấp ba một năm rưỡi, biết đâu có thể thi đậu đại học mà về lại thành phố?
Dù không đậu đại học, mà được một suất cao đẳng hay trung cấp cũng được, chẳng phải vẫn tốt hơn ngồi chờ nhận việc từ cha hay sao?
Hai vợ chồng đầy hy vọng, nửa đêm còn chạy ra hiệu sách tìm mua sách ôn thi nhưng không mua được, đành gom một đống sách giáo khoa từ chỗ Bùi Cảnh Thư, nhờ người mang đến cho Bùi An. Nhưng hy vọng đó chưa kịp chờ đến kỳ thi, đến tháng Chín thì nhà họ Bùi nhận được tin dữ — Bùi An không cẩn thận bị gãy tay phải, không thể tham gia thi đại học!
Cụ thể chuyện gì đã xảy ra với cậu con trai thứ hai bên đó, Bùi Cảnh Thư dò hỏi mãi cũng không biết được gì, cả nhà giữ im lặng về chuyện này. Cô chỉ biết không khí trong nhà u ám một thời gian dài, cho đến khi chú Hứa ra tay giúp đỡ, sắp xếp để anh hai vào làm ở nhà máy cơ khí luyện kim, lúc đó cha mẹ mới dần lấy lại nụ cười trên gương mặt.
Bùi Cảnh Thư biết, nếu như anh hai cô thi trượt đại học thì vẫn còn đỡ, vì nửa năm sau sẽ có thêm một kỳ thi nữa. Nhưng khổ nỗi, anh hai lại bị gãy tay, “thương gân động cốt trăm ngày”, tay còn lại chỉ có thể làm mấy việc nhẹ kiếm chút công điểm, không có thời gian ôn tập, thành ra "một bước chậm, thì bước nào cũng chậm".