Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Cứ Thả Thính Tôi Miết

Chương 4

Tóc con trai mọc chậm, Tuyên Tòng Nam nuôi tóc dài mười năm mà vẫn chưa tới eo, chỉ dài quá lưng, vừa đen vừa bóng. Lúc này đang được buộc túm lại sau lưng bằng sợi thun đen một cách tùy ý, trước trán có vài lọn tóc mái lòa xòa rủ xuống, càng tăng thêm vẻ thanh lãnh. Vì mái tóc dài xinh đẹp này mà Trác Á Quân không ít lần công kích Tuyên Tòng Nam là đồ ẻo lả.

Từ lúc mới sinh, cha mẹ Tuyên Tòng Nam đã để cậu nuôi tóc dài, chưa từng cắt. Năm 12 tuổi thì từng bị Trác Á Quân cắt mất một lần.

"Chú." Tuyên Tòng Nam bắt đầu: "Thím nói chú nợ bên ngoài hai triệu tệ, là gánh nặng, thím ấy sống đủ cái cảnh chủ nợ tìm đến cửa làm cho lo sợ hãi hùng rồi, muốn chú đi tù đấy ạ."

Tuyên Nghiệp hung tợn trừng mắt nhìn Trác Á Quân, nghiến răng: "Đồ đ*."

Trác Á Quân rít lên: "Lời nó nói mà anh cũng tin?"

"Ông Trương hói đầu." Tuyên Tòng Nam dùng giọng điệu bình thản mà lễ phép, chậm rãi nói: "Thím nói ông căn bản không xứng với tôi, thím bảo tôi nhẫn nhịn cưới ông, như vậy nhà mình có thể nhận được một triệu tệ tiền sính lễ, em họ có tiền mua nhà mới, món nợ cờ bạc chú thiếu ông cũng có thể không cần trả nữa. Nhưng tôi không muốn nhịn. Ông xấu."

Ông Trương kinh ngạc trợn tròn mắt: "Em nói tôi, em lại dám nói tôi..."

Tuyên Tòng Nam nói tiếp: "Xấu quắc."

Bó hồng rơi xuống đất, ông Trương vứt hoa đi, ôm đầu hét lên: "Em còn nói tôi..."

Tuyên Tòng Nam nói: "Ông hói đầu."

Ông Trương tức giận bĩu môi, mắt ứa ra hai hàng lệ vì uất ức.

Gã gắt lên với Tuyên Nghiệp: "Tuyên Nghiệp, ông đúng là có cô vợ tốt quá nhỉ! Sao bà ta có thể dạy một đứa trẻ ngây thơ nói ra những lời này!"

"Không liên quan đến tôi! Tôi dạy nó những thứ này bao giờ?" Trác Á Quân hùng hổ: "Cố tình phải không? Hôm nay muốn gây sự phải không? Tuyên Nghiệp! Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nếu anh làm hỏng váy với dây chuyền trên người tôi thì tự đi mà trả!"

Những người cần đắc tội đều đã đắc tội cả rồi, trong nhà mắng chửi lẫn nhau loạn như nồi cháo, gà bay chó sủa.

Tuyên Tòng Nam tránh bọn họ, quang minh chính đại rời khỏi nơi thị phi.

Cậu không đi bộ nửa tiếng về trường như mọi khi mà gọi xe, hết mười tệ.

Lúc xuống xe dùng một phiếu giảm giá 1.2 tệ, trả 8.8 tệ.

Cuối tuần trường không có mấy sinh viên, tất cả đều ru rú trong ký túc xá cày phim, chơi game hoặc ra ngoài dạo phố mua sắm.