Ký Sự Khởi Nghiệp Ở Thập Niên 80

Chương 9

Edit: Hến Con.

May là mẹ cô sắp được nghỉ hè, cũng nói sẽ lên thăm cô. Đến lúc đó dẫn mẹ đi xem mấy khu gần đây cũng tiện.

Nhân viên bán nhà liếc mắt, bĩu môi, không có tiền còn vào đây làm gì? Chỉ tổ tốn thời gian.

Giờ là thị trường của người bán, thời gian của họ cũng là vàng bạc. Nếu không phải thấy cô ăn mặc ổn áp, có tí khí chất dân văn phòng, chắc cũng chẳng buồn tiếp.

Tần Ca đi siêu thị mua một con gà ta rồi về bỏ vào nồi hầm điện. Sau đó gọi điện: “Tiểu Dương, trưa nay qua chỗ chị ăn canh gà nhé.”

Ở đầu dây bên kia, Cố Dương nói: “Chị ơi, trưa nay em không qua được, em còn phải đi làm. Tối em ghé qua nhé.”

Cố Dương và Tần Ca lớn lên cùng nhau trong khu nhà tập thể của trường làng. Cậu nhỏ hơn cô bốn tuổi. Hồi bố mẹ cậu ly hôn, chẳng ai muốn nuôi, nên gửi cho bà nội – cô giáo Mã – trông giúp.

Nhưng cô Mã cũng bận bịu vô cùng, bản thân còn ăn cơm ở căng tin, nên đành cho cháu đi theo mình ăn cùng luôn.

Lúc ấy, Tần Ca chín tuổi, Cố Dương mới năm tuổi. Mẹ cô – cô giáo Trần – dạy từ lớp 1 đến lớp 3, còn cô Mã dạy lớp 4 đến lớp 6. Hai nhà thân thiết nên Tần Ca hay dắt cậu em nhỏ đi theo ăn cơm.

Có ai bắt nạt, Cố Dương liền chạy về tìm chị Ca đòi “trả thù”. Lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ theo sau cô.

Giờ Tần Ca biết cậu đang làm công việc bán thời gian ở siêu thị, chắc là có việc đột xuất.

Tối hôm đó, Quý Vi không về, phòng của cô ấy bình thường đều khóa lại.

Cố Dương ăn uống no nê xong ngồi tựa lưng lên sofa, thở ra một hơi: “No quá rồi!”

Tần Ca từ trong bếp ló đầu ra, vừa cười vừa trách: “Do em uống nhiều canh quá thôi. Không sao, ngồi xem tivi rồi đi vệ sinh vài lần là ổn. Này, em đừng ăn uống thất thường kiểu đó, phải ăn ba bữa đàng hoàng vào đấy.”

Thằng nhóc cao mét tám mà người vẫn gầy nhẳng.

“Em biết rồi mà!”

Chờ đến khi bụng không còn cảm giác căng đầy, Cố Dương mới bắt xe buýt về nhà. Cậu sống trong một phòng trọ nhỏ ở vùng ngoại ô, khu vực mà nông dân đã tự sửa chữa thành nhà cho thuê.

Một phòng chỉ có 100 tệ. Một dãy nhà đều giống nhau, trông hơi giống kiểu nhà ống. Chỉ khác là mỗi phòng có một nhà vệ sinh riêng.

Cậu học hết cấp 2 rồi vào trường cao đẳng nghề, nhưng không tiếp tục học nữa. Học không giỏi, không muốn lãng phí tiền của bà.

Cậu nói: "Tôi có thể chỉ thi vào cao đẳng thôi. Giờ tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc tìm được việc. Mất vài vạn để lấy cái bằng đại học không có giá trị để làm gì? Chi bằng đi ra ngoài kiếm tiền sớm, đỡ gánh nặng cho gia đình."