Ký Sự Khởi Nghiệp Ở Thập Niên 80

Chương 2

Edit: Hến Con.

Cán bộ Đoàn trường thì có biên chế đàng hoàng, lương tháng hơn một ngàn tệ, còn được chia cho một phòng ký túc xá riêng.

Tất cả những điều này trước kia đều là do Chung Nguyên kể với cô. Anh ta từng nói, khi cô học cao học, anh ta có thể nuôi cô, không để cô phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.

Ngày nay muốn vào được biên chế cực kỳ khó, huống chi còn là vị trí trong một trường đại học. Vừa danh giá lại vừa có thu nhập không tồi. Quan trọng nhất là, cha mẹ nói ra cũng thấy nở mày nở mặt.

Với những sinh viên như cô và Chung Nguyên — xuất thân bình dân, tầm nhìn có hạn, thì đây là một trong những công việc tốt nhất mà họ có thể nghĩ tới lúc đó.

Danh sách ở lại trường được công bố ngay trước kỳ thi cao học của cô. Cũng vào thời điểm đó, chuyện Chung Nguyên phản bội bị vỡ lở, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong độ thi cử của cô. Kết quả là đầu năm nay cô đã ôm hận rời khỏi trường thi!

Nếu nuốt không trôi mối hận này, sau này cô khỏi gọi là Tần Ca, cứ gọi là Tần Tự Nhẫn cho rồi!

Trước đây cô còn có điều này điều kia phải lo lắng, nhưng giờ tốt nghiệp rồi, hai tấm bằng đã cầm trong tay, còn sợ cái quái gì nữa!

Tần Ca kéo vali bước nhanh về phía văn phòng Đoàn trường.

Nơi đó rất hợp để bắt đầu công việc sau này!

Khi cô đến nơi, Chương Thiều đã đến trước một bước. Hắn còn gọi theo một nhóm sinh viên đến xem náo nhiệt, thậm chí cả người bên báo trường cũng đến.

Nghe đồn, thầy phụ trách báo trường vốn không ưa trưởng phòng hậu cần từ lâu rồi.

Lúc này, Đoàn trường cũng đã bước vào kỳ nghỉ hè, chỉ còn vài việc dở dang cần hoàn tất. Bí thư Đoàn trường giao lại cho hai người mới.

Chung Nguyên, dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, cả người toát lên khí chất thư sinh, đang đứng trước cửa văn phòng Đoàn trường, đối đầu với Chương Thiều. Đứng phía sau hắn là Bạch Khả Hân.

Nhìn cách họ đứng, chắc là chuẩn bị rời đi sau khi làm xong việc, nhưng lại bị Chương Thiều chặn lại.

“Chương Thiều, tôi năm nào cũng giành học bổng hạng nhất, thành tích chuyên ngành bỏ xa cậu hai con phố. Cậu có gì mà không phục?”

Chương Thiều mỉm cười: “Cậu không thẹn với tôi, vậy với bạn gái cũ của cậu thì sao? Tần Ca bị cậu hại thảm rồi còn gì. Thành tích của cô ấy không thua cậu, thi cao học vào trường tốt là chuyện chắc như bắp.”

Nghe thấy cái tên “Tần Ca”, sắc mặt Chung Nguyên lập tức cứng lại, không nói nên lời. Sau đó, hắn thấy Tần Ca đang bước qua đám đông đi thẳng về phía mình.

Cô đi tới nơi, Chương Thiều liền lùi sang một bên, nhường “sân khấu” cho cô.

Tần Ca nhìn thẳng vào Chung Nguyên, dứt khoát nói: “Chung Nguyên, tôi đến để chính thức chia tay với anh.”

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn sang — chưa chia tay chính thức sao? Vậy mấy tháng nay Chung Nguyên và Bạch Khả Hân cặp kè như hình với bóng thì là cái gì?

Sắc mặt Chung Nguyên lúc trắng lúc xanh. Hắn nhìn đám người xung quanh đang hóng hớt, rồi nhìn Chương Thiều, cuối cùng là nhìn Tần Ca, thì thào: “Em sao lại trở nên như thế này?”