Khi Nữ Thần Streamer Trà Xanh Và CEO Trực Nam Hoán Đổi Thân Xác

Chương 34

Nghe anh đồng ý, Diệp Thương Lục cười ngọt ngào. Kỷ Tư Nam xoa đầu em, liền nghe thấy Diệp Phục Linh dặn dò trong tai nghe: "Ông bố bỉm sữa, anh đưa em nó xong nhớ đến công ty nhé, ngày mai tôi thay anh dự họp, một mình tôi chống đỡ không nổi."

"Biết rồi." Kỷ Tư Nam trả lời.

"Chị đang nói chuyện với ai vậy?" Diệp Thương Lục tò mò hỏi.

"Em nghe nhầm rồi." Kỷ Tư Nam tàn nhẫn cúp điện thoại của Diệp Phục Linh. Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay nhỏ bé đang níu ống quần, thấy trên cổ tay trắng nõn lại có thêm một vết bầm tím nhạt.

"Hôm nay lại bị va vào nữa à?" Kỷ Tư Nam cảm thấy có chút kỳ lạ: "Em va vào đâu vậy?"

"Không có." Diệp Thương Lục buông tay, chạy về phía chiếc bàn nhỏ chép vần.

Kỷ Tư Nam có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mấy ngày nay anh cuối cùng cũng quen với chiếc giường của công chúa hạt đậu rồi, hơn nữa hôm qua anh còn mang gối của mình sang, tắt đèn xong gối đầu lên chiếc gối quen thuộc ngủ ngon hơn nhiều.

Anh đã lâu không mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh mặc vest giày da đi trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng chạy đến phát hiện một bóng người màu trắng đang vùng vẫy trong hồ. Anh cởϊ áσ khoác nhảy xuống, đợi đến khi túm được người kia, anh mới nhìn rõ người rơi xuống nước là ai.

Diệp Phục Linh cười với anh, sau đó nói với anh: "Kỷ tổng, tôi cố ý rơi xuống nước đấy." Anh cảm thấy chuyện này quen quen, dường như vừa mới xảy ra, đang ngạc nhiên thì giây tiếp theo Diệp Phục Linh bơi ra sau lưng anh, ghé đầu vào tai anh, đưa tay ôm lấy mặt anh. Bàn tay cô áp vào má anh, từ từ vuốt ve.

"Cười một cái xem."

"Sao, anh sợ tôi chạm vào anh?"

Kỷ Tư Nam "bật" dậy khỏi giường, kinh hãi tỉnh giấc. Anh đưa tay ra, nhìn thấy cổ tay thon thả, cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Trời còn chưa sáng, chưa đến giờ đưa Lục Lục đi học. Kỷ Tư Nam cảm nhận được sự lạnh lẽo ở sau lưng, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất đáng sợ - hình như anh phải đi tắm rồi.

Kỷ Tư Nam muốn ngừng suy nghĩ lung tung liền chạy đến nhà bếp lấy bánh mì và hai túi sữa. Anh đang định gọi Lục Lục dậy thì đã thấy Lục Lục mặc xong đồng phục đi ra rồi.

"Chị ơi, bao giờ em mới có khăn quàng đỏ ạ? Hầu hết các bạn trong lớp em đều có rồi." Diệp Thương Lục uống xong sữa, đột nhiên hỏi.

"Sao em lại không có?" Kỷ Tư Nam cũng uống xong sữa.

"Em đang hỏi chị mà!" Diệp Thương Lục bĩu môi.

"Em ngoan ngoãn thể hiện tốt thì sẽ có."

"Vâng ạ." Diệp Thương Lục ngoan ngoãn gật đầu: "Lục Lục nhất định sẽ thể hiện thật tốt."

Ăn xong anh đúng hẹn đưa Lục Lục đến trường. Anh cảm thấy Lục Lục có lẽ muốn ở bên chị lâu hơn một chút, liền đưa em đi đường vòng ngồi hai trạm tàu điện ngầm.Hai người đến cổng trường, xe buýt trường cũng vừa hay đến. Xe vừa dừng, từ trên xe chạy xuống mấy cậu bé, gọi tên Diệp Thương Lục rồi chạy về phía em.