"Anh Lý." Hoàng Cẩn lập tức khôi phục vẻ quyến rũ của mình: "Tìm tôi có việc gì ạ?"
Lý Kỳ chỉ đến tầng mười thị sát một vòng, không ngờ lại đúng lúc gặp được Hoàng Cẩn ở đó, anh ta cười tươi rói rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Cẩn: "Không có gì, đến xem cô thôi."
Lời lẽ bóng bẩy này khiến Hoàng Cẩn buồn nôn, nhưng cô vẫn che miệng cười, lật điện thoại tìm ra tấm ảnh hộp quà son mới mà cô vừa nhắc đến: "Anh Lý có thể tìm người giúp tôi kiếm một bộ không? Tôi muốn làm đánh giá cái này. Trợ lý của tôi nói đây là phiên bản giới hạn, không phải ai cũng mua được đâu."
"Gửi ảnh cho tôi, tôi tìm người hỏi giúp cô." Lý Kỳ mở WeChat, nhận ảnh của Hoàng Cẩn, quay tay lại gửi cho người khác.
"Anh Lý, hợp đồng quảng cáo tháng sau có chưa?" Hoàng Cẩn đặt tay lên vai Lý Kỳ, người cũng xích lại gần.
Tay cô vừa đặt lên, Lý Kỳ lập tức tâm viên ý mãn, từ trong túi lấy ra một xấp tài liệu đưa cho cô: "Đây cho cô. Tuần sau có buổi tiệc rượu đi với tôi nhé? Vẫn là cô khéo ăn nói lại dễ thương."
Hoàng Cẩn không nói gì, lật xem tài liệu, con ngươi nhanh chóng co lại, giọng nói lập tức căng thẳng: "Không phải anh nói hợp đồng quảng cáo tháng sau không cho Diệp Phục Linh sao!" Cô hận đến nghiến răng: "Sao lại có đến hai hợp đồng quảng cáo của Diệp Phục Linh thế này! Hơn nữa tháng trước không phải đã nói rồi sao, cái phấn mắt mới SCV này là do tôi quảng cáo!"
Lý Kỳ vội giật tập tài liệu từ tay cô: "Ấy, cô nhỏ tiếng thôi, làm gì mà hét lên thế."
Vẻ mặt anh ta cũng có chút không tự nhiên: "Lời của Kỷ tổng."
"Kỷ tổng? Anh đùa tôi đấy à." Hoàng Cẩn không vui: "Cái con nhỏ họ Diệp kia có bản lĩnh gì chứ!"
Cô không phải chưa từng để ý đến Kỷ tổng vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, nhưng có ích gì đâu? Tốn bao nhiêu tiền dò hỏi tin tức, lại còn bổ túc kiến thức về tranh nổi tiếng, rồi đến triển lãm tranh Pháp tìm kiếm cơ hội gặp gỡ, cô ám chỉ đủ điều, Kỷ tổng cứ như không hiểu gì vậy.
Paris mưa to, cô nói khách sạn của mình ở gần triển lãm tranh nên mời Kỷ tổng đến phòng mình tránh mưa, kết quả là...
"Nếu bỏ lỡ cơn mưa Paris, anh sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh." Kỷ tổng trong ký ức đã nói như vậy, sau đó anh ta mở chiếc ô đen to tướng tự mình đi dạo.
Mẹ kiếp cái phong cảnh gì chứ.
Kết thúc hồi tưởng, đầu Hoàng Cẩn càng đau hơn, cô uống một ngụm nước trấn tĩnh lại: "Tôi mặc kệ, cái quảng cáo phấn mắt SCV này tôi nhất định phải làm. Công ty chỉ có hai người làm livestream trang điểm, tiền bạc thì không quan trọng, nhưng nếu tài nguyên tốt nhất đều cho nó thì sau này tôi còn làm ăn gì nữa!"
Lý Kỳ nghĩ thầm, doanh thu hàng tháng của người ta quả thực rất cao, rõ ràng là cô không chấp nhận thua cuộc, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi đã cố gắng nói cho cô rồi nhưng lời tổng giám đốc nói tôi làm gì có cách nào khác đâu? Cô đừng làm khó tôi quá chứ?"
Vẻ mặt Hoàng Cẩn lúc nắng lúc mưa, cô nghịch thỏi son một lát, đột nhiên mắt sáng lên, nói với Lý Kỳ: "Gần đây chẳng phải nó đang đăng video hướng dẫn trang điểm mắt kia sao? Một hộp phấn mắt mà dùng đến hẳn năm sáu cái video rồi. Đợi đến khi nó đăng video tiếp theo vào ngày mai, tìm chút thuỷ quân (một nhóm người được người khác trả tiền để định hướng truyền thông cho họ) để dẫn dắt dư luận trong phần bình luận, cứ nói nó là hot girl trang điểm nghèo kiết xác nhất trong lịch sử. Đến lúc đó, anh chụp ảnh màn hình bình luận lại, rồi chuyển cái hợp đồng quảng cáo kia cho tôi. Nếu có ai hỏi, anh cứ nói nó có tranh cãi về dư luận, sợ ảnh hưởng đến hợp tác với SCV."