Vật Thế Thân Của Búp Bê Người Lớn

Chương 9: Náo loạn bữa tiệc

Lệ Uyển Trinh nhìn xuống trên người mình, ngẫm cũng phải nên đã theo chân ba người nhân viên kia vào thay đồ. Chọn đại một chiếc váy cúp ngực màu hồng ngọc lấp lánh. Nhìn trong gương lớn, chiếc vòng cổ đen trông vô cùng đáng ghét. Lệ Uyển Trình nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên một chiếc khăn.

Sau khi ra ngoài, chính là bộ dạng mỹ nữ. Váy dài xinh đẹp, điểm nhấn trên cổ còn có một chiếc khăn trang trí. Mới mẻ mà không kém phần quý phái.

Theo lời của nhân viên phục vụ, bên dưới có một bữa tiệc, cô có thể đến đó ăn đồ ăn. Quả nhiên, khi nhìn thấy đồ cô mặc trên người đều là đồ hiệu, còn có vệ sĩ của Bạc Không Vũ theo sau đánh tiếng với người kiểm vé mời, Lệ Uyển Trinh dễ dàng đi vào bên trong bữa tiệc của giới thượng lưu.

Cô vừa xuất hiện, khắp nơi tầm mắt đều đổ dồn về phía cô.

“Cô gái đó là ai vậy, xinh đẹp quá?”

“Không biết, chúng ta đến làm quen một chút.”

Lệ Uyển Trinh bị mấy người phụ nữ ngang tầm tuổi bước tới chào hỏi. Chỉ là cô vốn sinh ra trong môi trường nghèo khó khác hoàn toàn với đám nhà giàu bọn họ. Cho nên nói được mấy câu xã giao thì viện cớ rời đi.

Tới khu đồ ăn. Trên mặt bàn, sơn hào hải vị bày la liệt nhưng chưa có ai động tới.

“Đồ ăn, chị tới thị tẩm các em đây!!!”

Dứt lời, Lệ Uyển Trinh liền lao vào ăn lấy ăn để. Cũng may, khu này ít người nếu không dáng vẻ ăn như quân chết đói của cô chắc chắn sẽ dọa bọn họ sợ chết khϊếp.

Ăn uống no say Lệ Uyển Trinh liền ngồi tại chỗ nghỉ cho xuôi cơm, ở hướng bên trái cách cô không xa bỗng dưng thấy mọi người đổ dồn đi về khu vực chính. Tò mò, cô liền theo bước chân bọn họ.

Chát.

“Chết tiệt, tôi nói cô nuốt xuống tại sao cô dám phản kháng hả? Mau ăn nó cho tôi, đừng để tôi mất hứng.”

Trước mắt, người đàn ông ăn mặc theo phong cách ngỗ nghịch thẳng tay tát vào mặt một người phụ nữ khiến cô ấy ngã ngồi ra đất. Lệ Uyển Trinh tinh mắt nhận ra vòng cổ trên người cô ta.

Là người máy nhân tạo!

Người máy nhân tạo kia giống như nô ɭệ, bò lại bên cạnh chân của người đàn ông.

“Tô thiếu, xin hãy tha cho em. Em không thể ăn thứ đó được nữa!”

Người được gọi là Tô thiếu vẻ mặt hung dữ.

“Cô dám từ chối loại quả quý hiếm mà tôi đã tốn cả nghìn đô mua về cho cô sao? Cô muốn bị phạt sao?”

Lệ Uyển Trinh theo tầm mắt hắn, nhìn thấy trên mặt bàn gần đó chính là một đĩa quả màu đỏ, có vẻ ngoài giống như quả cherry nhưng thực chất lại chính là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ tạo ảo giác mạnh.

Nắm tay cô nắm chặt, hắn như vậy chính là hành người máy nhân tạo đến chết.

Người máy nhân tạo kia vốn được lắp hệ thống cảm ứng, ngoại trừ không thể trở thành con người thì mọi thứ khác đều có thể cảm nhận được. Kể cả nỗi đau đến chết đi sống lại khi bị hành hạ nhằm nâng cao trải nghiệm chân thực cho chủ sở hữu. Không nghĩ đám công tử kia lại chỉ coi họ là người máy không biết đau không có cảm xúc nên hành hạ thế nào cũng được…

Quá vô nhân đạo, vậy nên ngay từ đầu cô đã muốn đưa nhà máy độc ác kia ra ánh sáng rồi. Đáng tiếc, mọi chuyện cứ vậy rẽ theo một hướng khiến cô không thể kiểm soát được. Bây giờ cô còn dính cả vào Bạc Không Vũ nữa chứ!

Mắt thấy tên Tô thiếu kia đang chuẩn bị ép người máy nhân tạo sử dụng một loại chất lỏng màu đỏ bí ẩn không rõ nguồn gốc. Người máy nhân tạo liên tục van xin là biết không phải thứ gì tốt đẹp. Lệ Uyển Trinh rõ ràng không nhịn được nữa. Cô lập tức đứng lên trước.

“Dừng tay lại ngay!”

Không một ai để ý đến cô. Tô Luận chỉ liếc một cái, lại tiếp tục muốn ép người máy nhân tạo uống chất lỏng đó.

“Tên khốn!”

Lệ Uyển Trinh tức giận, trực tiếp tiến tới không ngần ngại tặng hắn ta một cái tát bạt tai thật đau. Khi hắn ta xoay người muốn phản kháng, cô lại thẳng thừng nâng chân đá vào hạ bộ của hắn, bồi thêm hai phát tát nữa.

“Tôi nói anh dừng tay lại, anh có phải bị điếc không hả?”