Vật Thế Thân Của Búp Bê Người Lớn

Chương 8: Giam giữ

“Vậy… tôi có thể làm gì giúp ngài? Tôi chỉ là một phóng viên chân yếu tay mềm, không thể giúp ngài đi đánh nhau. Tôi rất cứng nhắc, cũng không thể giúp ngài đi làm mỹ nhân kế hay là điệp viên. Ngài…”

Lời còn chưa nói hết, Lệ Uyển Trinh liền nín bặt bởi do Bạc Không Vũ lại dùng ánh mắt tà mị của anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt cô khiến cô nghẹn lời.

Suy nghĩ táo bạo bỗng hiện ra trong đầu. Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ta muốn cùng cô… ngủ?

Không được! Cô tuyệt đối không bán thân!

Khi cô còn đang điên cuồng với thớ suy nghĩ của mình. Bạc Không Vũ đã ngả người về phía cô. Cánh tay săn chắc nâng lên, lại một lần nắm lấy chiếc cằm trắng mịn của cô.

“Yên tâm, tôi không ép cô làm mấy thứ đó. Còn có chuyện quan trọng hơn cần cô giúp.”

“Là chuyện gì vậy?”

Lệ Uyển Trinh mất tự nhiên muốn tránh khỏi tay anh ta, nhưng vô lực.

Đuôi mày Bạc Không Vũ hơi nhếch lên. Lời chuẩn bị ra khỏi miệng.

“Chính là…”

Cộc cộc.

Sau tiếng gõ ngắn ngủi, cánh cửa phòng mở ra, Cảnh Tự bước vào, nghiêm trang trước mặt Bạc Không Vũ.

“Chủ tịch…”

Nhìn thấy một màn này, Cảnh Tự lập tức nín lặng, biết rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Bạc Không Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, giây sau liền buông tay với cô gái.

“Có chuyện gì?”

Cảnh Tự đầu không dám nhìn thẳng, nói:

“Thưa ngài, có việc cần đích thân ngài giải quyết.”

Nghe thấy Bạc Không Vũ sắp phải đi, hai mắt Lệ Uyển Trinh nhất thời sáng cả lên. Khóe môi giấu không được ý cười tinh ranh.

Bạc Không Vũ xoay người nhìn lướt qua cô. Lệ Uyển Trinh vội vàng giấu đi gương mặt hớn hở của mình, có điều đều giấu không nổi ánh mắt sắc bén của anh.

Anh nâng tay cài lại nút áo sơ mi trên người, trước khi theo thư ký rời đi vẫn còn không quên “dặn dò” cô mấy câu.

“Tạm thời tôi có việc cần xử lý, cô Lệ sẽ không cảm thấy bất tiện chứ?”

Lệ Uyển Trinh cười xinh đẹp.

“Đương nhiên không rồi. Chủ tịch Bạc bận bịu như vậy, tôi không dám làm phiền đến ngài.”

Bạc Không Vũ nhếch môi.

“Vậy được. Tạm thời cô Lệ hãy suy nghĩ về đề nghị hợp tác với tôi. Bạc Không Vũ tôi tuyệt nhiên không để cô chịu thiệt thòi.”

Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.

Khi Lệ Uyển Trinh đang hớn hở, cô chạy tới bên cửa muốn nhìn xem Bạc Không Vũ đã đi hoàn toàn chưa thì trước mặt năm sáu tên vệ sĩ cao to đã chặn trước mặt cô.

“Cô Lệ, phiền cô trở vào trong đợi chủ tịch Bạc.”

Bạc Không Vũ… hắn ta ấy vậy mà còn cử vệ sĩ canh gác cô, nhốt cô ở trong căn phòng này ư?

Lệ Uyển Trinh tức tối xoay người trở vào. Có điều, bụng nhỏ đã kêu “ọc ọc” giống như là đánh trống kêu oan. Nghĩ lại đã không biết mấy ngày cô chưa được đυ.ng vào đồ ăn rồi. Đói sắp ngất đến nơi.

Cô chạy quanh phòng, lục tìm một món đồ có thể ăn. Nhưng trong căn phòng lộng lẫy xa hoa như vậy, ngoại trừ “áo mưa”, rồi đồ chơi tình thú ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Cô chán nản nằm bò ra chiếc giường lớn êm ái. Sau mười phút vật lộn, cuối cùng vẫn quyết định liều ăn nhiều. Cô lại một lần nữa mở cửa ra ngoài. Trước khi tên vệ sĩ lên tiếng ngăn cản. Cô đã nói:

“Tôi muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, sẽ trở về ngay. Các anh không định để tôi chết đói ở trong này đấy chứ? Đến lúc đó, chủ tịch Bạc trở về chắc chắn sẽ hỏi tội các anh.”

Một tên vệ sĩ nghe cô nói, sau đó đi qua một bên nói gì đó vào bộ đàm. Khi hắn ta quay lại, hiển nhiên đã cho cô ra khỏi cửa.

“Khoan đã!”

Một giọng nữ vang lên.

Lệ Uyển Trinh nhất thời có ý nghĩ hay là cô một mạch bỏ chạy? Tuy nhiên cô vẫn là xoay người nhìn lại. Không ngờ trước mắt có khoảng ba cô nhân viên phục vụ.

Một người trong số đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nói với cô:

“Cô không định mặc bộ đồ đó ra ngoài đấy chứ? Chủ tịch Bạc đã dặn chúng tôi đến chuẩn bị cho cô mấy bộ đồ. Cô thử xem có thích bộ nào không?”