Bạc Không Vũ không một lời đáp lại, tia chán ghét xoẹt qua trên gương mặt xu nịnh của giám đốc Hạ. Đôi chân dài cùng thân hình chuẩn đàn ông thẳng tiến về phía trước, hoàn toàn ngó lơ đám phụ nữ cùng phóng viên hai bên đang hò hét vì anh. Một ánh mắt cũng không cho họ.
Giám đốc Hạ bị anh lạnh lùng liếc mắt, còn ngơ ra mấy giây. Theo đó, được sự nhắc nhở bằng ánh mắt của thư ký Cảnh Tự mới vội vội vàng vàng cùng đám người chạy theo Bạc Không Vũ giống như là một cái đuôi.
Bạc Không Vũ không tiến vào hội trường trung tâm bữa tiệc do chính em gái cùng cha khác mẹ của mình là Bạc Nghiên Chi tổ chức, mà trực tiếp hướng vào thang máy, đi lên trên.
Dù giám đốc Hạ có thắc mắc nhưng vốn đã nghe qua tin tức Bạc Không Vũ và Bạc Nghiên Chi bằng mặt không bằng lòng cho nên không dám hé nửa lời. Ở trong thang máy, ra sức lấy lòng Bạc Không Vũ.
Đến lúc lên tới cửa phòng Tổng Thống, giám đốc Hạ mới lộ ra ánh mắt chờ mong:
“Chủ tịch Bạc, biết ngài đi đường dài mệt mỏi, vì thế bên trong phòng của ngài, tôi đã sắp xếp một bất ngờ nho nhỏ giúp ngài thư giãn. Xin ngài từ từ thưởng thức. Cũng mong rằng chuyện làm ăn của khách sạn Thiên Hoa sau này có thể dựa vào sự yêu thích của ngài mà tấn phát.”
Nghe thế, Bạc Không Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Cảnh Tự. Cảnh Tự lo lắng cúi đầu, ngầm ý anh ta chắc chắn sẽ giải quyết cái đuôi phiền phức giám đốc Hạ này. Đương nhiên, giám đốc Hạ không có tư cách bàn chuyện làm ăn với chủ tịch của bọn họ.
Sau đó, Bạc Không Vũ mở cửa vào trong.
Trong căn phòng khách sạn sang trọng chỉ dành cho nhân vật tầm cỡ, giống như là Bạc Không Vũ. Cánh cửa đóng lại ngăn cách với bên ngoài. Trước mắt chính là cửa kính sát sàn, view hướng ra bên ngoài thành phố A xinh đẹp yêu kiều.
Bạc Không Vũ tiến tới, việc đầu tiên là cởϊ áσ khoác vest, nới lỏng cà vạt. Ngã người ra ghế sopha nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng qua, không gian yên ắng cảm thấy đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được gây cho Bạc Không Vũ cảm giác sượng sượng.
Giống như là có thứ gì đó không ổn ở trong căn phòng này.
Anh đứng lên, đi về phía phòng ngủ. Muốn thông qua nó mà tiến vào phòng tắm. Kết quả, đập ngay vào mắt chính là trên chiếc giường lớn một thứ đồ trông giống như là hộp quà cỡ lớn được đặt ngay ngắn.
Ánh mắt chuyển lạnh, đôi chân bước lên mấy bước, khi nhìn rõ trong nắp hộp quà trong suốt… quả nhiên sắc mặt anh đặc biệt phong phú. Chính là từ trắng chuyển thành đen, từ lạnh lùng biến thành tức giận phừng phừng.
Thứ đồ dơ bẩn này mà cũng dám đặt trên giường của anh? Giám đốc Hạ, tên đó chán sống rồi sao?
Còn chưa hết, dòng chữ “Mỹ nhân vạn người mê, tuyệt thế hồng trần nhan sắc!” nhìn thế nào cũng rất đáng ghét.
Môi lạnh của Bạc Không Vũ hơi nhếch lên. Tiêu chuẩn thẩm mỹ đám người này đặt ra thật thấp đến đáng kể.
Người con gái đằng sau lớp kính trong suốt, gương mặt yên ả. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài đậu trên bọng mắt êm ái trắng mịn. Làn môi anh đào khẽ mím lại. Công nghệ hiện đại này khiến cho một con người máy cũng nhìn y như thật.
Bạc Không Vũ xoay người, rời mắt khỏi cơ thể quyến rũ lấp ló bên dưới bộ đồ tình thú. Chẳng thể nào mà anh lại có hứng thú với một người máy? Có bao nhiêu phụ nữ hàng thật tầm cỡ anh còn không hứng thú cơ mà?
Nhưng cảm giác rục rịch nóng trong này thật khó lý giải.
Ra đến bên ngoài phòng khách, anh trực tiếp nhấc điện thoại.
Cảnh Tự nhanh chóng đáp lại ở đầu dây bên kia. Khi nghe phân phó của Bạc Không Vũ, tầm mắt anh ta chuyển lạnh. Nghiêm chỉnh cúi người đầy kính cẩn cho dù chỉ là nghe một cuộc điện thoại.
“Vâng thưa ngài.”
Sau khi tắt điện thoại, Cảnh Tự trực tiếp tới phòng quản lý nhân sự.
“Chuyển lời tới chủ khách sạn mấy người. Nếu ngày mai, chủ tịch Bạc còn nhìn thấy giám đốc Hạ tại đây thì khách sạn Thiên Hoa này cũng không cần tồn tại nữa.”
Tức khắc, người của khách sạn không một chút chậm trễ.
Phía bên này, Bạc Không Vũ đưa mắt nhìn lại món quà trên giường lớn. Cuối cùng vẫn là bước chân đi vào phòng tắm…