Vật Thế Thân Của Búp Bê Người Lớn

Chương 1: Món quà lạ lùng

Thành phố A.

Khách sạn Thiên Hoa.

Ánh đèn sáng hơi ngả màu vàng ngọc, chùm đèn theo phong cách Âu cổ với từng đường nét chi tiết hoa văn chạm trổ, kết hợp thành một kiệt tác cầu kỳ, bắt mắt. Ánh sáng chiếu rọi xuống khán phòng, tại đây những con người trong bộ lễ phục sang trọng đang cùng nhau nhảy những điệu nhảy mềm mại.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội trường lớn, phần nào che giấu đi âm thanh to nhỏ nói chuyện của đám chính khách và quý tộc. Thứ nhìn rõ nhất, chắc chắn chỉ có nụ cười công nghiệp cùng ánh mắt thâm sâu tính toán đằng sau mỗi một người ở đây.

Xuyên qua đám người lộng lẫy sắc màu, đi sâu một chút vào bên trong, dừng ngay tại hành lang khách sạn. Nơi một người đàn ông dáng người thô kệch, gương mặt tròn béo ụ với đôi mắt híp. Ông ta chính là giám đốc Hạ của khách sạn Thiên Hoa.

Bên cạnh ông ta, còn có một thuộc hạ thân cận đang được phân phó công việc quan trọng.

“Giám đốc, hàng đã được vận chuyển tới cửa sau khách sạn. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Giám đốc Hạ đưa mắt nhìn trước ngó sau, xác định không có ai mới nói:

“Chuyển lên phòng Tổng Thống, món hàng đó tôi phải bỏ một số tiền lớn để mua về, đặc biệt chuẩn bị cho Bạc Thiếu.”

Thông tin Bạc Không Vũ, con trai cả của Bạc Gia, người đứng đầu Bạc Thị đến thành phố A bàn công chuyện đã chấn động thành phố A suốt mấy hôm nay.

Tên thuộc hạ cúi đầu đáp “vâng” một tiếng. Có ai là không biết về sự uy vũ của Bạc Không Vũ đứng đầu Bạc Thị đâu chứ?

Dưới sự lãnh đạo tài tình, Bạc Không Vũ đã đưa Bạc Thị một bước lên mây. Không đến năm năm liền trở thành con rồng hung mãnh trong giới kinh doanh. Cách lãnh đạo của anh ta luôn tàn nhẫn, vô tình. Theo sự phát triển của Bạc Thị, cũng chính là tiếng tăm Bạc Không Vũ người lạnh như tên đồn xa. Đặc biệt khó chiều.

Cho nên, giám đốc Hạ rất lo lắng. Nếu lần này phục vụ Bạc Không Vũ thật tốt thì đồng nghĩa ông ta và khách sạn Thiên Hoa sẽ được lợi, và ngược lại. Tuy nhiên, lần này giám đốc Hạ rất tự tin về món quà mà ông ta đã chuẩn bị.

Giám đốc Hạ trực tiếp phất tay:

“Đi, mau đi chuẩn bị. Phải thật cẩn thận cho tôi. Lần này, tuyệt đối một sai lầm cũng không thể có.”

Thuộc hạ nhanh chóng rời đi. Một lúc sau liền có nhân viên chạy tới.

“Giám đốc, giám đốc mau tới. Bạc Thiếu đến rồi.”

Giám đốc Hạ vội vội vàng vàng theo bước chân nhân viên ra bên ngoài đại sảnh tiếp đón khách quý.

Đại sảnh khách sạn, từng tốp người, từ khách khứa đến phóng viên đều bị dồn gọn sang một bên. Đám vệ sĩ xếp thành hai hàng thẳng tắp, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Vẻ nghiêm trang hướng ánh mắt về phía chiếc xe Maybach S650 Pullman màu đen sang trọng vừa đỗ lại chính diện trung tâm đại sảnh.

Thư ký kiêm trợ lý Cảnh Tự xuống xe, cẩn trọng tiến tới mở cửa. Dáng người hơi cúi, chờ đợi người đàn ông bên trong xe. Đối với người đàn ông uy nghiêm này, bất cứ ai cũng không thể tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Từ khoảng cách này, vừa hay nhìn được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên trong chiếc xe sang trọng. Chỉ một khoảnh khắc đó, cũng đủ dọa đám người xung quanh sợ hãi. Bất tri bất giác lùi lại hai bước.

Bạc Không Vũ bình thản liếc mắt qua chiếc đồng hồ trị giá cả triệu đô, sau đó từ tốn bước xuống xe. Giày da bóng loáng cùng quần tây thẳng là xuất hiện. Một ma lực nào đó, khiến cho cả đám người nín thở chờ đợi.

Bạc Không Vũ…

Quả nhiên chính là một đại nhan sắc.

Cánh tay hằn lên những đường gân xanh nam tính hơi nâng lên, cài lại cúc áo chất liệu quý giá trên áo khoác vest. Ánh mắt hẹp dài cùng con ngươi màu hổ phách lướt qua đám người trước mặt. Bọn họ lập tức cúi gập người nghiêm chỉnh chào một tiếng “Chủ tịch Bạc”.

Bạc Không Vũ di dời ánh mắt.

Giám đốc Hạ lập tức tiến lên, lại một lần nữa chào hỏi. Gương mặt giấu không được vẻ nịnh hót lấy lòng.

“Chủ tịch Bạc, khách sạn Thiên Hoa hân hạnh được đón tiếp ngài.”