Cậu cầm sổ sách đi tìm Lai Phúc dặn dò công việc, trong phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Nhạn... và một con rắn.
Con rắn trắng được cậu cho ăn mấy lần mà vẫn chưa no, bò qua bò lại trên bàn không chịu đi, bây giờ lại chuyển sự chú ý sang chiếc đĩa duy nhất chưa trống không.
Tay Kỳ Nhạn không tiện, cầm đôi đũa đã được sửa lại, ăn thứ khác còn được, ăn cá thì quả thực có chút khó khăn, vì thế đĩa cá này vẫn còn lại đến cuối cùng, còn đến một nửa.
Còn cậu thì một miếng cũng không động, chắc là không thích.
Con rắn trắng lè lưỡi đối mặt với Y qua cái đĩa, bộ dạng muốn ăn lại không dám ăn, trông khá đáng thương.
Bàn tay cầm đũa của Kỳ Nhạn hơi siết chặt.
Miêu Sương không có trong phòng.
Khoảng cách này, dựa vào đôi đũa này, y có chín phần chắc chắn gϊếŧ chết được con rắn này.
Thả tên người Miêu đó về Miêu Cương cuối cùng vẫn là tai họa. Thủ lĩnh Miêu trại hiện tại tham vọng bừng bừng, sớm đã có ý phản nghịch, lại còn định quy thuận Nam Chiếu, giúp Nam Chiếu xâm lược Đại Ung.
Chuyện Thánh Cổ chẳng qua chỉ là ngòi nổ, tuy bây giờ thủ lĩnh đã chết, nhưng chưa chắc không có hậu chiêu, ví dụ như vị Đại Vu lén lút lẻn vào hoàng đô, còn thuận lợi lấy được lòng tin của hoàng đế này.
Việc cậu quy thuận nhìn thế nào cũng có điểm đáng ngờ, nếu không phải thật lòng đầu quân, vậy động cơ của cậu rất đáng suy ngẫm. Nếu thật sự bị cậu dò la được tình báo gì, rồi thuận lợi mang về Miêu Cương, quả thực hậu họa khôn lường.
Chi bằng nhân lúc này gϊếŧ cậu đi...
Kỳ Nhạn siết chặt đôi đũa, gân xanh trên cánh tay nổi lên, y từ từ đưa tay ra… Đẩy đĩa cá kia về phía trước mặt con rắn trắng một chút.
... Thôi bỏ đi.
Bắt nạt kẻ yếu không phải việc quân tử làm, dù có thật sự muốn gϊếŧ, cũng vẫn nên đợi sau này tìm cơ hội gϊếŧ chính Miêu Sương thì hơn.
Con rắn trắng được cho phép, vô cùng vui vẻ thưởng thức món ăn này, thành thạo tìm được đầu cá, bắt đầu nuốt từ đầu xuống.
Kỳ Nhạn vét sạch hạt cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống.
Đại Ung bây giờ giống như con cá này.
Một nửa sáng bóng đẹp đẽ, lật sang nhìn nửa còn lại, mới phát hiện sớm đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Cho dù lần này y trấn áp được phản loạn Miêu trại, làm nhụt nhuệ khí Nam Chiếu, nhưng mối đe dọa Đại Ung phải đối mặt nào chỉ có một nơi này.
Hoàng đế hôn quân, bạo ngược đa nghi tin lời gièm pha, những năm gần đây nội bộ Đại Ung bất ổn không ngừng, các nước xung quanh sớm đã như hổ rình mồi. Dù Tướng quân như y có gϊếŧ thêm bao nhiêu giặc, dẹp yên thêm bao nhiêu loạn lạc, cũng chỉ như muối bỏ bể, khó cứu Đại Ung khỏi nước sôi lửa bỏng.
Gϊếŧ một Đại Vu, có lẽ không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
Kỳ Nhạn xoay xe lăn, có chút lơ đãng đi đến chậu rửa mặt rửa tay. Đang rửa, đột nhiên có vật sống bị người ta ném tới, rơi thẳng vào trong chậu nước.
Y không kịp đề phòng, bị giật mình một cái, nhìn kỹ mới phát hiện lại là con rắn trắng kia, bụng rắn hơi phình lên, xem ra là đã ăn no.
Cậu xuất hiện ở cửa, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ăn dính đầy dầu mỡ còn dám bò lên tay áo ta, tắm sạch sẽ rồi hẵng qua đây."
Kỳ Nhạn câm nín một lát: "... Cho nên ngươi liền ném nó vào chậu rửa tay của ta?"
"Vậy chứ sao? Không ném vào chậu rửa tay của ngươi, lẽ nào ném vào chậu tắm của ngươi?"
Kỳ Nhạn cảm thấy yêu cầu vô lý của cậu thật khó tin, lại có người bắt người khác tắm rắn hộ mình.
Y xoa ít bồ kết, rửa sạch tay mình và con rắn. Con rắn trắng có lẽ bị y kỳ cọ rất khó chịu, y vừa thả tay nó liền nhanh chóng trườn ra khỏi chậu nước, bò qua giá treo khăn, tự động lau khô người.
Cậu lúc này mới đưa tay đón nó. Kỳ Nhạn im lặng một chút, lật khăn mặt sang mặt kia lau tay, xoay xe lăn về phòng ngủ.