"Ta không cho ngươi được gì đâu." Kỳ Nhạn nói: “Nếu ngươi chỉ phụng mệnh Bệ hạ đến dò hỏi tung tích Thánh Cổ, thì không cần phải bận tâm những chuyện này. Nếu không phải..."
"Nếu không phải?"
"Nếu không phải, bất luận mục đích chuyến này của ngươi là gì, đều khuyên ngươi từ bỏ ý định đó đi. Kinh thành hoàng đô này, dưới chân thiên tử, không phải nơi ngươi có thể dựa vào mấy con côn trùng mà hô mưa gọi gió đâu. Vẫn nên sớm rời khỏi Trung Nguyên, trở về quê cũ, với thủ đoạn của ngươi, tự bảo vệ mình không khó."
Cậu im lặng.
Cậu nghiêm túc nhìn vào mắt Kỳ Nhạn, nhưng đối phương lại không nhìn cậu.
Trong nguyên tác, Kỳ Nhạn chưa từng nói những lời này với nguyên chủ.
Một Đại Vu được chọn từ nhỏ, suốt ngày bầu bạn với độc vật, có người dạy hắn cách dùng độc, nhưng không ai dạy hắn cách làm người, cách xử thế.
Chỉ cần có người chịu nói với nguyên chủ một lời như vậy, có lẽ kết cục đã khác đi.
Cậu cười khẩy một tiếng, một lúc sau mới nói: "Tại sao lại nói với ta những điều này?"
"Coi như là tình nghĩa vợ chồng giữa ngươi và ta."
"Tình nghĩa vợ chồng?" Cậu ghé sát lại gần y, ánh mắt lướt qua tay y: “Tướng quân, không lẽ là do ta chữa cho ngươi mấy ngón tay, buộc cho ngươi đôi đũa, ngươi liền cảm kích trong lòng, muốn làm lành với ta sao?"
Kỳ Nhạn không đáp, đũa cũng không dừng lại.
"Lòng người quá tốt chỉ có chịu thiệt, những trận thắng ngươi đánh được bao năm qua, lẽ nào đều dựa vào mềm lòng cảm động kẻ địch?"
Kỳ Nhạn vẫn không lên tiếng, Cậu tự thấy nhàm chán, ngồi xuống cạnh y: "Về Miêu Cương cũng không phải không được."
Kỳ Nhạn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, định đi xới thêm cơm, cậu lại chủ động nhận lấy bát của y, giúp y xới đầy: "Nhưng không thể tay không trở về."
Kỳ Nhạn có chút được ưu ái mà lo sợ: "... Cảm ơn."
Cậu cứ ngồi bên cạnh, cười híp mắt nhìn y ăn cơm: "Ngươi gầy quá rồi, ăn nhiều chút đi. Đã muốn làm con rối, thì ngoại hình nên đẹp mắt một chút mới phải, không thì dùng cũng không thoải mái."
Kỳ Nhạn: "Khụ khụ..."
Một miếng cơm mắc nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra. Y vội bưng bát chè ngọt lên định uống một ngụm, lại bị cậu nhanh tay hơn, đối phương lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh biếc ngay trước mặt y, nhỏ hai giọt dung dịch màu xanh biếc vào trong chè, còn dùng thìa khuấy đều lên.
Bát chè ngọt đã được thêm "gia vị" được đưa đến trước mặt, cậu cười nói: "Uống đi."
Kỳ Nhạn: "..."
"Yên tâm, nếu ta muốn hạ độc ngươi, nhất định sẽ hạ độc không để thần biết quỷ hay." Cậu nói: “Đây là thuốc chữa cổ họng cho ngươi, bọn họ ép ngươi nuốt than phải không? Đáng tiếc để quá lâu rồi, ta cũng không đảm bảo có thể giúp ngươi hồi phục giọng nói ban đầu, nhưng ít nhất có thể khiến ngươi đỡ khàn hơn, nghe lâu, làm tai ta đau."
Kỳ Nhạn bán tín bán nghi, múc một thìa chè lên ngửi thử, quả thực không giống mùi thuốc độc, lúc này mới nhấp một ngụm. Trong bát chè ngọt có thêm một vị đắng của thuốc, nuốt xuống xong lại có cảm giác thanh mát lan toả.
Y uống hết nửa bát chè, đột nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết đây không phải giọng nói ban đầu của ta?"
Cậu khựng lại.
Không đợi Cậu trả lời, Kỳ Nhạn tiếp tục: "Ở Miêu trại chúng ta đã gặp nhau, đúng không? Ta không biết ngươi dùng cách gì thay đổi dung mạo, nếu lúc đó ta có thể nhận ra ngươi chính là Đại Vu, tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót đến Trung Nguyên."
"Nhưng hiện thực là ta không chỉ sống sót đến đây, mà còn trở thành phu nhân Tướng quân của ngươi." Cậu sờ mặt Y: “Người Miêu chúng ta không giống người Hán các ngươi thê thϊếp thành đàn, bất luận gả hay cưới, cả đời chỉ nhận một người. Ngươi đã cưới ta rồi thì đừng hòng chạy thoát, cùng lắm thì làm ngươi thành con rối rồi mang về Miêu Cương."
Kỳ Nhạn có phần chán ghét tránh đi, cho đến hết bữa cơm cũng không mở miệng nữa.