Kỳ Nguyệt đứng sau lưng Úc Tử Tự, trơ mắt nhìn anh ngồi xổm xuống dịu dàng vuốt ve bộ lông cho con chó tên là Úc Tử Sài.
Bên cạnh chó còn có một cục bông trắng, cục bông đó dường như đang so tài với dây giày, điều khiến anh cảm thấy kinh hãi nhất là bạn tốt nhà mình vuốt chó xong, lại gần trước mặt cục bông đó, mang theo nụ cười như thánh phụ nói: "Tiểu Thuần, có cần anh giúp không?"
Cục bông đó dừng lại một chút, chiếc áo phao trắng dường như xẹp xuống một vòng rồi lại phồng lên, Kỳ Nguyệt cảm giác từ giữa một hơi thở này nhìn thấy sự bất lực của cô.
Cục bông đó, cũng chính là Úc Thuần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chán sống nhìn anh trai nhà mình, không chút nể nang nói: "Úc Tử Tự, anh là biếи ŧɦái à?"
Giọng nói vang vọng, không giống như giọng nói của các cô em gái dễ thương bây giờ, trong trẻo lại thuần khiết.
Mà Kỳ Nguyệt như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, khi ánh mắt chạm nhau lại không dấu vết lùi lại hai bước.
Vừa rồi nghe giọng nói, anh đã biết người này đúng là Lạc Tinh, mà nhìn thấy mặt cô trong khoảnh khắc, mái tóc dài như rong biển màu đỏ uốn lượn tuyệt đẹp thoáng qua trong đầu.
Kỳ Nguyệt trong lòng đã có đáp án.
Tuy rằng cô đã cắt tóc ngắn, sắc mặt hồng hào, nụ cười sáng lạn, anh vẫn nhận ra ngay lập tức.
Trước đây ở hội trường thi đấu không nhận ra, có lẽ là vì cô trang điểm, khí thế lẫm liệt, che đậy khí chất thanh tao bẩm sinh của cô. Hôm nay gặp lại cô, bỏ lớp trang điểm đậm, bóng dáng mơ hồ trong ấn tượng liền trở nên rõ ràng.
Úc Thuần ngày thường cãi nhau xong với anh trai, cuối cùng cũng thay dép lê, nhìn Kỳ Nguyệt đang bốn mắt nhìn nhau với cô, chớp chớp mắt, đột nhiên nói với anh trai nhà mình: "Úc Tử Tự, sao em lại thấy huấn luyện viên lùn lỏi đời của đội KB đứng trong phòng khách nhà mình?"
Lỏi đời...lùn...
Huấn luyện viên Kỳ Nguyệt là cung Thiên Yết, cuốn sổ nhỏ ghi thù trong lòng lặng lẽ viết dài hai mét.
Anh trai quốc dân Úc Tử Tự cuối cùng trở lại bình thường, đứng dậy ngại ngùng cười với bạn tốt, giới thiệu cho hai người: "Kỳ Nguyệt, đây là em gái tôi Úc Thuần, chó nhà tôi Úc Tử Sài. Tiểu Thuần, đây là bạn anh Kỳ Nguyệt."
Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, với tư cách là một người có phong thái, dù lúc này trong lòng vô cùng khó chịu, vẫn là đi tới, cười gượng gạo đưa tay ra với Úc Thuần: "Tiểu Thuần, chào em. Anh là Kỳ Nguyệt."
Trong đôi mắt thường ngày mờ mịt của Úc Tử Tự bỗng hiện lên kinh hoảng, còn chưa kịp nhắc nhở, Úc Thuần ra vẻ thân thiện đưa tay ra bắt tay Kỳ Nguyệt. Giây tiếp theo chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng nhẹ vang lên, huấn luyện viên Kỳ Nguyệt vốn luôn phong độ đã bị Úc Thuần một chiêu quật vai dễ dàng quật ngã xuống sàn nhà.
Kỳ Nguyệt nằm ngửa trên mặt đất sau cơn đau nhức, vẻ mặt mờ mịt nhìn lên trần nhà, trong lòng chỉ có một câu muốn nói.
Khuôn mặt cười gượng của Úc Tử Tự xuất hiện trong tầm mắt, để biểu thị sự lúng túng, còn làm bộ giơ tay gãi sau gáy, cố gắng làm ra vẻ mặt hiền lành: "Kỳ Nguyệt, cậu không sao chứ?"
"Hay là cậu đến ngã thử một chút xem?"
Sao biết Úc Tử Tự nghiêm túc nói: "Tôi không biết đã bị Tiểu Thuần quật ngã bao nhiêu lần rồi, vừa rồi quên nói với cậu, Tiểu Thuần có chút chứng sợ đàn ông, đặc biệt là kiểu con trai đeo kính gọng đen như cậu. Trước đây tôi không phải thích đeo kính không độ để cho đẹp trai sao? Bị Tiểu Thuần quật ngã xong, bệnh này khỏi rồi."