Hái Một Ngôi Sao Lạc Lối [Thể Thao Điện Tử]

Chương 8: Gặp cô

Chỉ có một chuyện xác định không nghi ngờ, bất kể Lạc Tinh này là người hay quỷ, anh đều muốn đi gặp cô một lần.

"Vào đi, cứ coi như là nhà mình, đừng ngại." Úc Tử Tự mở cửa xách vali của Kỳ Nguyệt vào nhà, rồi quay lại đưa cho anh đôi dép lê.

Kỳ Nguyệt đứng ở cửa, vừa cởi giày vừa đánh giá chỗ ở của Úc Tử Tự.

Từ chỗ huyền quan nhìn vào chỉ có thể thấy phòng khách và bếp sạch sẽ giản dị, cách bài trí và đồ đạc trong nhà đều theo phong cách tối giản. Đập vào mắt là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ở đối diện phòng khách, cả bức tường đều được khoét rỗng, lắp kính trong suốt, kéo một nửa tấm rèm màu xanh nhạt có hình những con bướm đang bay lượn.

Ở góc bên cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn kê hai chiếc máy tính cạnh nhau, anh chỉ liếc qua một cái rồi dời mắt đi.

Trong không khí tràn ngập mùi thịt thơm nồng, chắc là món canh Tử Tự hầm. Kỳ Nguyệt thay giày xong, vừa hay thấy Tử Tự thay quần áo đi ra, đeo tạp dề màu hồng, miệng ngân nga hát rồi đi về phía bếp.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nguyệt trầm xuống, mím môi rốt cuộc không nói gì, lặng lẽ đi theo sau bạn tốt. Nhìn đôi tay dùng để gõ chuột và bàn phím giờ đang cầm dao thuần thục thái thịt thái rau, rồi nhìn vẻ mặt thoải mái của anh, dường như đã hoàn toàn chìm đắm vào những sinh hoạt vụn vặt thường ngày.

Cảm xúc bị đè nén của Kỳ Nguyệt cuối cùng cũng trào dâng, giơ tay đỡ gọng kính đen, giọng điệu nhạt nhẽo không có chút gợn sóng nào: "Nhất quyết giải nghệ, chỉ để mỗi ngày ở nhà nấu cơm cho em gái?"

Tử Tự không để ý đến áp suất thấp của Kỳ Nguyệt, giọng điệu rất thoải mái: "Đương nhiên không phải, cậu quên hôm nay là thứ bảy à? Bình thường tôi còn phải lên lớp nữa, làm gì có thời gian ngày ngày nấu cơm cho Tiểu Thuần?"

Kỳ Nguyệt nhắm mắt lại, rất lâu rất lâu sau mới bất lực thở dài.

Đúng vậy, anh quên mất.

Úc Tử Tự sau khi giải nghệ thi lại đại học, thông qua hình thức tự học thi đỗ trường y ở bên này.

Nếu như trong giọng điệu của bạn tốt không quá rõ ràng ý "nếu không phải phải lên lớp, tôi rất vui lòng ngày ngày ở nhà chăm sóc em gái", anh nghĩ tâm trạng mình sẽ tốt hơn nhiều.

Anh mím môi không nói gì nữa, chỉ là trong lòng rốt cuộc vẫn còn một phần không cam tâm.

Nếu như năm đó Tử Tự nhất quyết giải nghệ là vì không thể đối mặt với cú sốc em gái đột ngột qua đời, vậy nếu như Úc Thuần không chết, vậy tại sao sau này Tử Tự vẫn không muốn trở lại sân đấu, cùng anh theo đuổi giấc mơ lớn nhất cũng là duy nhất của họ từng có?

Kỳ Nguyệt cảm thấy có lẽ hôm nay đến gặp anh là một quyết định sai lầm, khuôn mặt quen thuộc của bạn tốt luôn khiến anh không nhịn được nhớ lại chiếc cúp chỉ cách họ một bước chân.

"Cạch."

Âm thanh mở cửa thu hút huấn luyện viên Kỳ Nguyệt suýt chút nữa lại chìm vào hồi ức và một thanh niên tàn tạ nào đó hóa thân thành anh trai quốc dân.

Kỳ Nguyệt trơ mắt nhìn Úc Thần (rõ ràng khi còn trẻ vô cùng kín đáo) vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức dừng động tác trên tay, trên mặt mang theo nụ cười như mẹ hiền đi về phía phòng khách, vừa đi hai tay còn lau lên tạp dề, giọng điệu còn dịu dàng hơn ba phần so với khi nói chuyện với anh: "Tiểu Thuần, Úc Tử Sài, ở ngoài chơi có vui không?"

Trả lời anh là hai tiếng "gâu gâu" vui vẻ.