Tiêu Yến vốn xuất thân từ nội thị giám, là thủ lĩnh hoạn quan trong cung. Nhờ được An Đế sủng ái, hắn nắm quyền chỉ huy quân đội kinh thành, trong tay nắm hắc giáp vệ khiến ai cũng khϊếp sợ, đặc biệt thay An Đế trừ khử phe phái chống đối trong triều.
Kẻ nào bị hắn để mắt tới, xưa nay chưa từng có kết cục tốt đẹp. Số người chết dưới tay hắn nhiều không đếm xuể.
Triều đình từ trên xuống dưới, ai nấy đều xem hắn là hoạn quan gian thần, nhưng thế lực của hắn lừng lẫy khắp thiên hạ. Ngay cả hoàng thân quốc thích gặp mặt cũng phải cúi đầu gọi một tiếng "Tiêu đốc chủ".
Tính tình Tiêu Yến lạnh lùng tàn bạo, thủ đoạn độc ác, không người thân cũng chẳng có kẻ trói buộc. Ấy vậy mà ở kiếp trước, hắn lại trở thành chỗ dựa lớn nhất của Tống Thư Lan.
Mặt mày Tống Đường Ninh tái mét, cúi gằm đầu xuống. Nàng chợt nhớ lại những năm bị Tống gia giam cầm, lâu lâu nghe được mẩu chuyện vụn vặt từ lũ lính canh.
Họ nói, Tiêu đốc chủ đã nhận Tống Thư Lan làm nghĩa muội.
Họ nói, Tiêu đốc chủ rất quan tâm chăm sóc vị muội muội này.
Với sự uy nghiêm của Tiêu Yến, không ai dám coi thường Tống Thư Lan.
Khắp kinh thành vì cái thân phận ấy mà đua nhau tôn vinh Tống Thư Lan. Dù trên thân phận chỉ là con riêng, nhưng cách đối đãi còn tôn quý hơn cả công chúa.
Tống Đường Ninh sẽ không bao giờ quên, sau khi khuôn mặt bị hủy hoại do bị rơi từ vách núi xuống, nàng bị Tống gia giam lỏng trong phủ nhiều năm với tội danh "đố kỵ" với Tống Thư Lan. Trong khi đó, Tống Thư Lan lại được gả cho Lục Chấp Niên cũng chính là vị hôn phu thanh mai trúc mã của Đường Ninh.
"Nàng ta là?" Tiêu Yến thần sắc lãnh khốc.
Huynh trưởng Tống Cẩn Tu nhăn mặt đầy ghê tởm: "Đứa điên trong phủ, đã kinh động đến đốc chủ rồi."
"Nếu là kẻ điên, thì quản cho chặt."
Chỉ một câu nói, nàng bị lôi đi một cách thô bạo.
Đêm hôm đó, nàng bị bóp cổ đến chết trong phòng, trước khi tắt thở chỉ nghe được giọng nói âm lãnh phía sau.
"Ai bảo ngươi dám quấy nhiễu đến người không nên quấy nhiễu?"
Cảm giác ngạt thở khi dải lụa trắng siết chặt cổ họng khiến nàng thở gấp. Trong cơn mê man, nàng như thấy chính mình nằm đó đầu lệch sang một bên, đôi mắt trợn trừng không nhắm được, chết không nhắm mắt.
Tống Đường Ninh hoảng hốt co người lại phía sau, không ngờ đâm sầm vào chân Thương Lãng.
Thương Lãng thấy tiểu cô nương này mặt mày tái mét vì lạnh, liền nhặt chiếc ô lên nghiêng về phía nàng: "Tống tiểu nương tử không sao chứ? Mưa lớn thế này, nơi đây lại heo hút khó đi, sao Tống tiểu nương tử lại một mình tới đây?"
Tống Đường Ninh rũ mắt che giấu sự hoảng loạn: "Ta không đi một mình, là theo huynh trưởng đến chùa Linh Vân dâng hương."
Thương Lãng ngạc nhiên: "Dâng hương? Nơi này cách chùa Linh Vân xa lắm."
Tống Đường Ninh sợ Tiêu Yến, cũng không biết hắn đã dính líu với Tống Thư Lan hay chưa.
Nàng không dám nói xấu Tống Thư Lan, chỉ cẩn trọng lựa lời: "Huynh trưởng có việc gấp phải về kinh trước, dặn ta ở lại chùa đợi người tới đón. Là ta ngỗ nghịch tự ý đi theo nên mới lạc đường..."
"Nói dối."
Người trong xe lạnh nhạt cắt ngang, "Đường lên chùa có đường dành cho quan, đường xuống núi cũng thế. Nữ lang phủ quốc công xuất hành tất có gia nô theo hầu, dù có ngỗ nghịch rời chùa cũng không thể một mình cưỡi ngựa tới chốn này."
"Ta..." Đường Ninh co rúm người.
"Ai phái ngươi đến đây?"
Cả kinh thành đều biết mỗi năm vào ngày này, hắn đều lên núi tế bái. Nữ tử này nói là đi chùa Linh Vân, nhưng lại đi vào con đường nhỏ hắn thường lên xuống núi.
"Gần đây hắn đang điều tra một số chuyện cũ, liên quan mật thiết đến lợi ích của mấy đại gia tộc ở kinh thành, cũng chạm đến điểm yếu của không ít người.
Hắn và những kẻ đó đối đầu nhau triều đình nhiều năm, có kẻ cùng đường liều mạng muốn lấy mạng hắn cũng không phải không có.
Rốt cuộc là gia tộc nào đã dò được hành tung của hắn, lại mượn danh nghĩa nữ lang Tống gia đến đây, muốn liều mạng tiếp cận hắn?
Ánh mắt Tiêu Yến lạnh lùng tàn nhẫn: "Thành thật khai ra, giữ toàn thây."
Tống Đường Ninh hoảng sợ: "Ta thật sự là con gái Tống thị, không dám lừa gạt ngài. Chỉ vì lạc đường nên mới tới chỗ này... "
Tiêu Yến cụp mắt nhìn nữ tử đang run rẩy dưới đất.
Khuôn mặt tươi trẻ đầy vết thương, đôi mắt hạnh đẫm lệ đỏ như máu, co quắp như con thú nhỏ bị thương. Nhưng hắn không chút động lòng.
"Gϊếŧ đi."
"Đồ vô ơn bội bạc! Muốn hại chủ tử nhà ta?"
Thương Lãng vừa nãy còn đầy vẻ quan tâm đột nhiên siết cổ nàng.
Nỗi kinh hoàng khi bị bóp cổ ùa về, Tống Đường Ninh vùng vẫy bám vào xe: "Xin đốc chủ tha mạng!"
"Ồ?"
Trên xe vang lên tiếng cười khẽ lạnh lùng. Ánh mắt Tiêu Yến khinh miệt nhìn xuống: "Không giả vờ không quen bổn đốc nữa sao?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng Đường Ninh lại cảm thấy như da thịt sắp bị lột sống ngay tức khắc: "Tiểu nữ không cố ý lừa dối đốc chủ, chỉ là ban đầu chưa nhận ra ngài..."
"Giờ thì nhận ra rồi."
"Tiểu nữ..."
Tống Đường Ninh lạnh sống lưng.
Tiêu Yến khẽ cười: "Sao, sợ bổn đốc à?"
Hắn buông bỏ khí thế hung tàn, trông như người cực kỳ ôn hòa. Nhưng Đường Ninh vẫn nghẹn cứng nơi cuống họng: "Không... Tiểu nữ chỉ là nghe người ta nói đốc chủ là người thích yên tĩnh..."
"Lời đồn nhảm ở đâu vậy?"
Tiêu Yến như nghe được điều gì thú vị, chống tay lên khung cửa sổ nhếch mép mỉm cười.
"Bổn đốc rất thích náo nhiệt, đặc biệt là lúc lột da người sống. Máu thịt lẫn lộn cùng tiếng kêu van thảm thiết, thực sự là khúc nhạc du dương. Tấm da được lột nguyên vẹn từ đỉnh đầu xuống, đẹp tuyệt trần."
"..."
Thấy mặt mày nàng tái mét, Tiêu Yến khẽ cười khẩy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Quăng nàng ta xuống."