Đầu xuân tháng hai, tuyết mùa đông trên núi vẫn chưa tan, cơn mưa bất ngờ ập đến cuốn theo sương mù, tuyết và bùn đất.
Giữa rừng, những cây đoạn tuyết phủ trắng xóa, mưa gió ào ạt gào thét. Một con ngựa điên cuồng chạy vào rừng, trên lưng vật vờ bóng người, xé tan sự tĩnh lặng trong tuyết.
Tống Đường Ninh vẫn đang chìm trong cảm giác nghẹt thở vì bị siết cổ, cố gắng vùng vẫy mà không thoát được. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả người trực tiếp bị hất văng ra ngoài.
Dây cương cứa đứt ngón tay, thân thể nặng nề đập mạnh xuống đống tuyết. Chưa kịp định thần, đã không ngừng lăn xuống dưới.
"Phù..."
Bắp chân đập mạnh vào đá, tiếng gió gào bên tai như muốn cứa rách da mặt.
Tống Đường Ninh đau đến mức suýt ngất đi.
Nàng khua tay bám chắc vào hòn đá gần nhất. Cánh tay bị cạnh đá cứa rách những vệt máu dài loang lổ. Đợi đến khi cơ thể lăn vào bụi cỏ dại trên sườn dốc, bị va đập mấy cái đau điếng. Lúc này mới có thể bám vào kẽ đá để ổn định lại cơ thể ngừng lăn xuống.
Đường Ninh thở gấp từng hồi, cơn nghẹt thở khi bị siết cổ đến chết lúc trước vẫn còn ám ảnh, cùng với nỗi đau nhức xương cốt khắp người. Nàng ngẩn ngơ nhìn lên cành cây cao đã gãy lìa.
Phía dưới cơ thể là rừng tuyết mênh mông trắng xóa, đằng xa văng vẳng tiếng ngựa hí vang lên thống thiết.
Ở đây là…
Núi?
Nàng thế mà đã trọng sinh rồi.
Quay về lúc xảy ra sự cố hủy dung ở chùa Linh Vân năm mười lăm tuổi.
Năm ấy, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ Tống Thư Lan vừa vào phủ, dựa vào thân thế khốn khổ giành được sự thiên vị và thương xót của A huynh.
Tống Thư Lan vừa rơi nước mắt, lập tức khiến cho biểu ca thương yêu nàng từ nhỏ và vị hôn phu thanh mai trúc mã của nàng nâng niu như báu vật.
Chỉ vì nàng và Tống Thư Lan có tranh cãi, ba người vốn thân nhất của nàng đã phũ phàng bỏ mặc nàng giữa rừng hoang vắng người, khiến nàng rơi xuống vách núi, gãy chân hủy dung.
Những hạt mưa lạnh tạt vào mặt, máu tươi chảy tràn vào mắt, xót đến nhức nhối cả đồng tử.
Tống Đường Ninh nghiến răng cố gắng muốn trèo lên, nhưng cơ thể vừa cử động liền trượt xuống dưới.
Nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Vừa trọng sinh trở về, lẽ nào lại phải chết nữa ư…
“Vừa nãy, hình như bên này phát ra tiếng động! Ủa? Ở đây có ngựa… Chủ tử, có cần đi xem thử không?”
“Xem người chết?”
“Cũng phải! Ngã từ chỗ cao thế này, e rằng người ta đã chết từ lâu rồi…”
"Tống Đường Ninh mơ hồ nghe thấy âm thanh trên sườn núi dường như đang xa dần, không kịp mừng vui hay bàng hoàng vì được trọng sinh, nàng dùng hết sức bám vào những tảng đá lởm chởm dưới tay, gào thảm thiết: "Trên đó có ai không, cứu ta với! Xin hãy cứu ta!"
Bên trên sườn núi lập tức im lặng, không lâu sau, một cái đầu thò ra.
"Ái chà, mạng cũng lớn thật nha, thế mà vẫn còn sống à?"
Xuyên qua màn mưa dày đặc, Tống Đường Ninh chẳng thể nhìn rõ người trên kia là ai, chỉ thấy thoáng bóng áo tơi xơ xác.
Nàng vội vã khẩn cầu: "Vị tráng sĩ này, tiểu nữ là nhị tiểu thư phủ Tống quốc công, di mẫu của tiểu nữ chính là Thành vương phi, bá phụ là thị lang trung thư Tống Hồng. Xin tráng sĩ ra tay tương cứu, phủ ta nhất định hậu tạ!"
Vừa mở miệng, nước mưa đã hòa lẫn máu tràn vào khoang miệng, khiến nàng ho sặc sụa, cơ thể lảo đảo.
Người ở trên kinh ngạc: "Chủ nhân, là tiểu thư phủ Tống quốc công."
"Tống gia?"
Người lúc nãy giọng nói băng lãnh như ngọc, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đưa lên đây."
"Vâng."
Người trên sườn núi nhận lệnh, liền nhảy xuống, những viên đá vụn vốn đã lỏng lẻo vì người đó mà rơi xuống ào ạt.
Tống Đường Ninh hoảng sợ vội nhắm nghiền mắt, trong lúc cơ thể lảo đảo rơi xuống cùng tiếng hét kinh hãi, đột nhiên bị một lực mạnh túm chặt lôi lên, rồi xoay người bật lên cao.
Người đó khinh công vô cùng tốt, chỉ chớp mắt đã đưa nàng tới nơi an toàn. Khi hai bàn chân chạm đất giữa rừng tuyết, Tống Đường Ninh mới tin mình thực sự được cứu, hai gối mềm nhũn khuỵ xuống đất.
Mắt nàng bị nước và máu tràn vào cay xè, cả thế giới trước mắt nhuộm màu đỏ thẫm. Ngẩng đầu hướng về phía cỗ xe ngựa lờ mờ, nàng khàn giọng: "Đa tạ tráng sĩ tương cứu..."
"Tráng sĩ?"
Cỗ xe chạm trổ đồng văn tinh xảo, từ khung cửa sổ một bàn tay thon dài chậm rãi thò ra.
Khi tấm rèm xe được kéo lên, Tống Đường Ninh chợt thấy khuôn mặt bên lộ ra với đường tóc mai sắc lẹm như dao, gương mặt thanh tú mà đầy vẻ kiêu ngạo. Đồng tử nàng chấn động mạnh, thần sắc đờ đẫn.
Trời đỏ như máu, đất đỏ như máu, xe ngựa đỏ như máu.
Còn có cả.
Tiêu Yến…
Bỗng chốc, sắc mặt Tống Đường Ninh trở nên trắng bệch. Nàng không thể ngờ rằng người cứu mình lại là thuộc hạ của Tiêu Yến.