Sau Khi Tiếng Lòng Bị Tiết Lộ, Mọi Người Đều Đến Công Lược Ta

Chương 11: Hoàng thượng cố ý chỉ hôn

【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng mười tích phân.】

Gương mặt Phương Nhược Đường hiện lên vẻ vui mừng, 【Cho ta xem mười tích phân đổi được gì nào?】

Phương thừa tướng sắc mặt phức tạp, vươn tay kéo Phương Nhược Đường ra khỏi l*иg ngực Thái tử.

“Ngồi cho đàng hoàng.”

Phương Nhược Đường ngốc nghếch nở nụ cười với tổ phụ, rồi quay đầu, hờ hững nói với thái tử: “Xin lỗi nha, không đè trúng ngài chứ?”

Thái tử nhìn nàng một cái, không biểu cảm gì.

Phương Nhược Đường cũng không để tâm, vui vẻ lật xem thương thành, chỉ là vừa xem được vài món đã bực bội nghĩ thầm: “Thứ muốn mua thì chẳng có món nào mua nổi cả.”

Nói xong, nàng nghiêng đầu, đảo mắt, vẻ mặt như có tám trăm tâm tư nhưng đầu óc lại không thông minh lắm.

【Gương nhỏ à, chúng ta mới quen nhau, ngươi lại là sản phẩm của nền văn minh cao cấp hơn, ngươi gặp ta, chẳng lẽ không tặng quà gặp mặt sao?】

【Được chứ!】

Phương Nhược Đường kinh ngạc, không ngờ gương nhỏ lại hào phóng như vậy.

Nhận được gói quà dành cho tân thủ, Phương Nhược Đường vui mừng không kiềm được, dậm chân cười hì hì, khổ cho Thái tử và Phương thừa tướng mãi phải giả điếc giả câm.

【Oa, nhiều đồ quá, cảm ơn gương nhỏ, ngươi thật tốt.】

【Tẩy Tủy Đan *1, Trú Dung Đan *1, Cường Thể Đan *1, Bồi Nguyên Đan *1, Duyên Thọ Đan *1】

Chỉ nghe tên đan dược, Phương Nhược Đường đã đoán ra được công dụng.

【Ngươi ăn Bồi Nguyên Đan trị bệnh trước, rồi dùng Cường Thể Đan để rèn lại gân cốt, sau đó dùng Tẩy Tủy Đan để tẩy kinh phạt tủy sẽ nhẹ nhàng hơn.】

【Đúng rồi, tổ mẫu ta đang bệnh, ta về sẽ cho người uống Bồi Nguyên Đan.】

【Bệnh của tổ mẫu ngươi không sao, vài hôm nữa sẽ khỏi, ngươi cứ lo cho thân thể của mình trước, đừng lãng phí vật quý.】

Phương Nhược Đường nhe răng với gương nhỏ, đảo mắt lia lịa, tám trăm tâm tư đều viết hết lên mặt.

Nàng phát hiện cái gương nhỏ này tuy ép nàng đi quyến rũ đàn ông, nhưng cũng không quá hà khắc, thậm chí còn khá tốt với nàng.

Những viên đan này, nếu nàng uống trước thì lần sau gương nhỏ chưa chắc sẽ lại tặng, nhưng nếu đưa người nhà dùng, nàng nghĩ gương nhỏ tám chín phần mười sẽ lại cho nàng tiếp.

【Một viên Duyên Thọ Đan là mười năm thọ mệnh? Có thể cho ta thêm vài viên không? Ta muốn chia cho tổ phụ, tổ mẫu, tổ ngoại, tổ ngoại mẫu. Người nhà ta đông lắm, một viên không đủ chia đâu.】

Gương nhỏ: ……

Phương Nhược Đường ở trong lòng chọc chọc gương nhỏ.

Thấy hắn không trả lời, nàng cũng không nản, âm thầm nghĩ chút nữa sẽ dỗ dành hắn để xin thêm vài món tốt.

【Được rồi! Vậy viên Duyên Thọ Đan này để cho tổ phụ trước vậy. Còn Tẩy Tủy Đan, ta có thể cho đại ca uống không? Huynh ấy là hành tẩu bội đao ngự tiền, võ công cao cường, thân thể chắc chịu được đau đớn khi tẩy tủy.】

Tuy thừa tướng là văn thần, nhưng trưởng tôn nhà ông lại đi theo con đường võ quan, văn võ xưa nay có sự phân cách, nhưng đại tẩu trong nhà lại là con gái của võ tướng.

Phương Nhược Đường vừa lẩm bẩm vừa tính toán cả đường, mấy viên đan dược bị nàng sắp xếp phân phối đâu vào đó, Phương thừa tướng vừa tự hào, vừa xót xa, lại vừa thấy xấu hổ.

Dù gì thì Thái tử cũng đang ngồi chung một xe ngựa với họ, mấy tâm tư nhỏ nhặt của Phương Nhược Đường, ông nghe rõ mồn một. Mấy loại đan dược khác thì không nói, riêng Duyên Thọ Đan, thứ tốt như thế, nhà ai có mà chẳng tranh nhau dâng lên để hiếu kính Hoàng thượng.

Phương thừa tướng thật sự lo lắng nếu chuyện này bị Hoàng thượng biết, sẽ nổi giận.

Về đến Thừa tướng phủ, Phương Nhược Đường kéo lấy Phương thừa tướng, lôi ông sang một bên.

Phương thừa tướng giật giật lông mày, chỉ sợ đứa cháu ngây thơ của ông sẽ móc Duyên Thọ Đan ra ngay lúc này bắt ông uống, ông hơi chột dạ liếc nhìn Thái tử một cái.

“Tổ phụ, vừa rồi lúc ngồi trên xe ngựa hồi phủ, đột nhiên con được nghe thần dụ, tiên nhân đã chọn con làm tiên sứ ở nhân gian.”