Thái tử cụp mắt nhìn thiếu nữ đang ở rất gần trong lòng mình, gò má ửng đỏ mang theo vài phần bầu bĩnh trẻ con, trông vừa đáng yêu vừa duyên dáng. Đôi mắt trong veo như nước, long lanh ướŧ áŧ, càng thể hiện rõ ràng tâm sự trong lòng nàng.
“Cầm đủ chưa?” Thái tử cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình. Những ngón tay trắng mịn, hơi dùng sức, mang sắc hồng nhàn nhạt xen lẫn sắc trắng.
“À, phải, xin lỗi.”
Phương Nhược Đường vội vã buông tay, lùi về sau hai bước, vì quá căng thẳng mà thân hình loạng choạng, thái tử liền vươn tay dài ôm nàng trọn vào lòng.
Mềm mại thơm ngát, mang theo hương thơm đặc trưng của con gái, xộc thẳng vào mũi, đây là cảm giác mà Thái tử chưa từng có bao giờ.
Đợi nàng đứng vững, hắn lập tức buông tay, lùi lại một bước.
“Phương cô nương, cẩn thận.”
“Xin lỗi…”
Phương Nhược Đường đỏ bừng cả mặt, chỉ hận không thể chui xuống đất trốn.
“Đi thôi!”
“Ồ… hả?”
“Cô cùng Thừa tướng có việc cần bàn bạc, sẽ cùng hồi phủ với các ngươi.”
Phương Nhược Đường giật mình, theo bản năng ngẩng đầu tìm Phương thừa tướng, vừa nhìn đã thấy xung quanh toàn là người, gần như toàn bộ bá quan triều đình đều còn ở đây.
Phương Nhược Đường sợ hãi rụt cổ lại, vừa thấy Phương thừa tướng, liền lật đật chạy đến trốn sau lưng ông, “Tổ phụ…”
Phương thừa tướng nhìn đứa cháu gái khiến người ta không biết nói sao cho phải của mình, chỉ biết lắc đầu.
“Đi đứng cho đàng hoàng.”
Hiểu rõ lý do cháu mình làm ra chuyện này, Phương thừa tướng cũng không thật sự trách mắng gì, chỉ là… ông liếc thái tử một cái với vẻ mặt không vui, cứ có cảm giác như bắp cải trắng sắp bị heo ủi mất.
Trên đường trở về Thừa tướng phủ, Thái tử không câu nệ, cùng tổ tôn Phương gia ngồi chung một cỗ xe ngựa, cũng may xe ngựa đủ lớn, không thấy chật chội.
Nhưng Phương Nhược Đường chẳng để ý đến mấy chuyện này, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào thương thành.
【Chuyện gì thế này, mọi thứ đều màu xám, không thể mua được?】
【Mua đồ cần tích phân, ngươi không đủ tích phân.】
【Còn cần tích phân nữa à? Tích phân lại là gì vậy?】
【Làm nhiệm vụ sẽ có…】
Gương nhỏ nhỏ giọng giải thích, Phương Nhược Đường tức đến phồng má.
【Nhanh, cơ hội tốt! Lát nữa giả vờ xe ngựa xóc, ngã vào lòng Thái tử, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được mười tích phân.】
【Ngươi đang nói mớ gì thế, phải xóc kiểu nào ta mới có thể vượt qua cả tổ phụ rồi ngã vào lòng Thái tử đây?】
【Cơ hội chỉ đến một lần, bỏ lỡ thì không có lại đâu. Bồi Nguyên Đan giá một trăm tích phân, ăn vào sẽ hết sạch bệnh, không còn bị tim đau hành hạ nữa.】
Gương nhỏ tự tay mở giao diện lên, Phương Nhược Đường lập tức động lòng.
Bệnh của nàng tuy không nghiêm trọng, nhưng cảm giác nghẹt thở mỗi lần đau tim thật sự rất khó chịu, huống chi thái y còn nói căn bệnh này ảnh hưởng đến tuổi thọ.
【Duyên Thọ Đan, ngươi chắc chắn không muốn để tổ phụ ngươi có một viên? Còn có tổ mẫu nữa, bà ấy là người thương ngươi nhất mà.】
Phương Nhược Đường: …
【… Liều thôi!】
Không trách nàng không có nguyên tắc, chỉ trách gương nhỏ đưa ra quá nhiều lợi ích.
Phương Nhược Đường đảo mắt một vòng, vẻ mặt tinh quái, lại không biết rằng hai người đang bàn chuyện quốc gia đại sự kia, thật ra toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người nàng.
Phương thừa tướng trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Không muốn để cháu gái nhà mình tự lao vào lòng người ta, nhưng lại muốn có được Bồi Nguyên Đan.
Mười mấy năm qua, dù trong nhà chăm sóc thế nào đi nữa, mỗi lần giao mùa, bệnh của Phương Nhược Đường lại phát tác, lần nào cũng nguy hiểm tính mạng.
So với sức khỏe, những chuyện khác đều là thứ yếu.
Phương thừa tướng lập tức nghĩ thông, thậm chí còn chủ động hỗ trợ.
“Đường Đường, tổ phụ có chuyện muốn nói với Ngưu Nhị, ngươi qua ngồi phía đối diện đi.”
Ngưu Nhị là xa phu, dĩ nhiên ngồi phía trước điều khiển xe ngựa, còn vị trí bên trong xe chính là Thái tử ngồi giữa, Phương thừa tướng ngồi bên trái sau tay thái tử, Phương Nhược Đường ngồi sát tổ phụ, gần cửa xe.
Phương Nhược Đường lập tức thấy đây là cơ hội, đứng dậy, cố ý lắc lư hai cái, ngã nhào về phía Thái tử, thân hình mềm mại thơm ngát lại một lần nữa được Thái tử ôm trọn vào lòng.