Phương thừa tướng vội vã để Phương Nhược Đường đứng sau hàng quan lại, bản thân vừa mới trở về vị trí thì tiếng của Lễ quan đã vang lên, Hoàng thượng giá lâm.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Phương Nhược Đường ngoan ngoãn quỳ theo, trong lòng vô thức nghĩ.
【Tổ phụ nói cư lang là quan phụ trách ghi chép lời nói và hành vi thường ngày của Hoàng đế, nhưng ta còn đứng ngoài điện thế này, cũng đâu nghe được Hoàng thượng nói gì đâu chứ!】
【A! Xong rồi, ta không mang bút mực, chậc, tổ phụ không được nha! Ta là lần đầu tiên làm quan, chẳng lẽ ông ấy cũng là lần đầu sao? Mà lại không nhắc ta chuẩn bị.】
Phương thừa tướng đứng đầu bá quan khẽ co giật khóe môi.
Ý của hoàng thượng khi phong chức cho Phương Nhược Đường đã rõ rành rành, làm gì có chuyện thật sự bắt nàng làm việc ngay ngày đầu tiên.
Sau một hồi im lặng trong đại điện, thái giám cao giọng tuyên chỉ: “Cư lang Phương đại nhân, thỉnh tiến lên hồi chỉ.”
Phương Nhược Đường lần đầu vào triều sớm, chưa quen việc, nhờ một vị đại nhân phía trước nhắc nhở, nàng mới ngoan ngoãn bước từng bước nhỏ lên phía trước.
Đứng giữa điện, nàng do dự nghĩ.
【Ta có cần quỳ xuống để hồi chỉ không? Tổ phụ cũng không nói! Thôi mặc kệ, cứ quỳ trước đã! Dù sao thì quỳ xuống cũng chẳng sai được đâu.】
Phương Nhược Đường vừa định khụy gối thì từ phía trên vang lên một giọng nói già nua nhưng không kém phần uy nghiêm: “Phương ái khanh, đứng hồi chỉ là được.”
Phương Nhược Đường lập tức đứng thẳng người.
【Oa, ta thật ưu tú, ngày đầu đã được gọi là ái khanh, Hoàng thượng thật có con mắt nhìn người nha!】
【Đương nhiên rồi, nếu không thì sao lại phong ngươi làm quan.】
【Cũng đúng ha.】
Phương Nhược Đường vô tư trò chuyện vài câu với chiếc gương nhỏ trong đầu, Phương thừa tướng đứng đầu không nhịn nổi nữa, làm mặt quỷ liên tục nhắc nhở nàng.
Phương Nhược Đường liếc nhìn, ừm, không hiểu.
May mà lúc đó Hoàng thượng lên tiếng, bảo nàng đứng cạnh cư lang cũ để học hỏi.
Phương Nhược Đường không nghĩ nhiều liền đứng qua đó, buổi thiết triều lập tức trở lại trật tự.
【Thế nào? Đứng ở đây có thấy trách nhiệm dâng trào, muốn vì bách tính mà nỗ lực phấn đấu không?】
【Ừm…… không có nha!】
Phương Nhược Đường chậm rãi trả lời trong lòng, liếc nhìn sổ ghi chép của cư lang bên cạnh, thấy không có vẻ gì là khó.
【Sao lại không có được?】
【Thì không có mà! Ta là thứ nữ dòng chính, trên có trưởng tỷ chống đỡ môn đình, dưới có thứ tỷ tài giỏi, ta chỉ cần nằm ngửa hưởng thụ thôi nha! Hơn nữa sức khỏe ta yếu, từ nhỏ phụ mẫu đã nói sẽ nuôi ta cả đời, không cho ta xuất giá.】
【Còn ngươi đó, đến đây rồi thì sao không trực tiếp đi trói buộc với Hoàng thượng luôn đi! Ta thấy với thân phận Hoàng thượng, muốn ngủ với ai chẳng được, làm nhiệm vụ chắc chắn rất nhanh.】
Phương Nhược Đường nói xong, thậm chí còn khẽ gật đầu.
Chiếc gương nhỏ thút thít trả lời trong đầu nàng.
【Không được đâu! Ta chỉ có thể trói buộc với ngươi, người khác không làm được nhiệm vụ, hơn nữa Hoàng đế của các ngươi không sống được quá một năm đâu.】
【Vậy thì hết cách rồi.】
Phương Nhược Đường trông như chẳng liên quan, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Ngây ra hai nhịp, nàng mới phản ứng lại.
【Hoàng thượng sắp chết ư?】
Phương Nhược Đường không để ý rằng kể từ khi nàng bắt đầu trò chuyện với gương nhỏ, toàn bộ đại điện đã trở nên yên ắng.
Đặc biệt khi gương nhỏ nói ra rằng Hoàng thượng chẳng sống được bao lâu nữa, cả đám văn võ đại thần không ai dám thở mạnh, lúc thì nhìn sắc mặt âm trầm như mực của Hoàng đế, lúc lại nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện đời của Phương Nhược Đường.
【Đúng vậy đó! Hoàng thượng thân thể đã kiệt quệ, nhiều lắm chỉ chống chọi thêm được một năm. Ngươi có muốn cứu giá không, đây là công lao lớn đó, biết đâu còn được phong tước vị.】
【Không muốn.】
【Nghĩ lại đi, ngươi không thiệt thòi gì. Ngươi ngẩng đầu nhìn phía trước xem, người đứng sau tổ phụ ngươi ở vị trí thứ năm, nam tử tuấn tú nhất kia chính là Diệp thị lang đó, ngươi nhìn có động lòng không, bộ dạng đó chẳng phải ngươi thích sao?】
Phương Nhược Đường tò mò ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp thị lang.
Diệp thị lang tuổi còn trẻ, nhìn chỉ khoảng hai mươi, mắt sáng mày thanh, ngũ quan tinh tế nhưng dịu dàng, là kiểu dung mạo tuấn tú không mang theo khí chất công kích.
【Đẹp! Nhưng ngươi đừng hòng dụ ta làm sai chuyện.】