Sau Khi Cộng Cảm Với Omega Đỉnh Cấp Của Học Viện Quý Tộc

Chương 7

Bên văn trong có học sinh nhìn thấy cậu, tò mò hỏi: "Bạn gì ơi, xin hỏi bạn có chuyện gì không?"

Vưu Mặc thở không ra hơi: "Tôi tìm hội trưởng của các cậu."

"À, hội trưởng ấy hả? Cậu ấy vừa mới đi rồi."

"..."

Vưu Mặc muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cậu vừa định hỏi "Anh ta đi đâu rồi?", nhưng chưa kịp nói xong, bộ đếm ngược trên điện thoại nhảy về 00:00.

Sau đó… "Bùm!"

Tiếng nổ vang lên cực kỳ chân thực, dọa cậu giật mình quăng cả điện thoại ra ngoài.

Hiệu ứng âm thanh của quả bom quá mức chân thực, giống như điện thoại thật sự phát nổ vậy.

Tất cả học sinh xung quanh đều bị dọa ngơ ngác.

Cùng lúc đó, một thiếu niên dừng lại ở hàng hiên tầng ba, ngẩng đầu nhìn về phía tầng trên.

Đúng bảy giờ tối, yến tiệc bắt đầu đúng giờ.

Trong lâu đài, tiếng đàn piano dịu dàng chậm rãi ngân vang.

Ở một cái sofa trong góc, có một thiếu niên đang ngồi ngẩn người.

Tóc cậu bồng bềnh, màu lam phớt rất nổi bật thu hút ánh nhìn.

Ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, làn da trắng mịn không tì vết. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu đang thất thần nhìn chằm chằm ly champagne trên bàn.

Sau khi vụ nổ bom xảy ra, Vưu Mặc đứng ngây người trong văn phòng hội học sinh suốt một phút.

Âm thanh ấy chấn động đến mức khiến hồn vía cậu bay sạch.

Lúc lấy lại tinh thần, cậu cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Uông Tử Duy vội vàng chạy đến tòa nhà hội học sinh.

Nhìn thấy cậu không hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta vỗ vai cậu đầy đồng cảm: “Cậu tiêu rồi.”

Sau đó, cậu đến tòa lâu đài nơi tổ chức yến tiệc này.

Kiếp trước bạn học từng kể với cậu chuyện “xuyên thư” thế nào thế nào, cậu chẳng mấy để tâm, còn thấy nó thật nực cười.

Giờ thì chính cậu xuyên vào quyển sách này, mới thấy hối hận vì lúc trước không chịu học thuộc toàn văn.

“Yo, đây chẳng phải là Vưu Mặc sao?”

Có người cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Trước kia không phải oai lắm sao? Nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không làm xong, đừng nói là cậu cố ý nương tay với thằng học sinh tuyển thẳng đó nhé?”

Một nam sinh tóc đỏ mặc đồng phục bước tới, tay cầm ly champagne màu cam vàng, giọng đầy giễu cợt: “Thằng Omega đó nhìn thì đúng là xinh thật, chẳng lẽ cậu thích nó rồi? Ha ha ha ha ha.”

Nói ra lại đúng thế thật. Nguyên chủ đúng là “coi trọng” nhân vật thụ chính.

Mẹ của nhân vật thụ chính làm người giúp việc trong nhà nguyên chủ, chẳng may làm người bị thương và làm vỡ một chiếc bình vô giá.