"Quả bom này của cậu còn là màu đỏ nữa! Cậu trúng thưởng rồi! Tôi thấy đầu cậu chắc chắn bị cửa kẹp hỏng thật rồi! Nhận được bom thì phải chuyển nó cho học sinh tuyển thẳng trong thời gian quy định, nếu không bom sẽ phát nổ. Mà bom màu đỏ, có nghĩa là phải chuyển cho… Ngôn Tạ."
"???"
Ngôn Tạ… Hội trưởng hội học sinh… Nhân vật thụ chính trong truyện!
Uông Tử Duy vỗ vai cậu: "Nhanh đi đi! Người anh em, cậu chỉ còn bốn phút rưỡi thôi nữa thôi!"
Vưu Mặc lục lại ký ức về cuốn tiểu thuyết, cũng nghĩ tới hình như đúng là có một trò chơi như vậy.
Đây là trò chơi kinh điển của Học viện Holland, một trò chơi quái ác do đám công tử quý tộc nghĩ ra để trêu cợt học sinh tuyển thẳng.
Khi trò chơi bắt đầu, hệ thống sẽ ngẫu nhiên phân phát bom cho một số học sinh.
Người nhận được bom phải chuyển nó cho học sinh tuyển thẳng trong thời gian quy định, người không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.
Còn bom đỏ thì đại biểu cho một loại bom đặc biệt, nó được chỉ định cho một học sinh tuyển thẳng cụ thể, người nhận được quả bom đỏ này chỉ có thể chuyển nó cho người đã bị chỉ định.
Cách chuyển quả bom đi là dán nhãn bom lên người đối phương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phải chụp ảnh tải lên hệ thống, mới có thể gỡ bỏ bộ đếm ngược trên điện thoại di động.
Những học sinh tuyển thẳng bị dán nhãn sẽ trở thành trò cười cho cả trường, không ai dám tự ý xé nhãn xuống.
Nếu xé bỏ nhãn này xuống, thì cũng đồng nghĩa với việc đối nghịch với giới quý tộc.
Trong nguyên tác, chỉ có một người từng xé nhãn xuống, đó chính là nhân vật thụ chính.
Vưu Mặc đưa tay vói vào túi áo đồng phục, quả nhiên sờ thấy một nhãn dán hình quả bom.
Cậu chửi thề một tiếng, sau đó lập tức quay người chạy như điên.
Cậu nhớ lúc nãy trên đường đến đây, cậu đã nhìn thấy tòa nhà của hội học sinh, ngay ở đối diện hồ trung tâm.
Cậu lao về hướng đó như một vận động viên chạy nước rút.
Diện tích của Học viện Holland rộng hơn 8.000 mẫu Anh, lớn đến mức không thể tin nổi.
Tuy vừa nãy cậu đã nhìn thấy tòa nhà hội học sinh, nhưng muốn chạy tới đó, thì khoảng cách vẫn còn rất xa.
Khi chạy tới tòa nhà của hội học sinh, cậu liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, chỉ còn lại ba mươi giây.
Cậu nhớ rõ văn phòng hội trưởng ở tầng bốn.
Cậu lập tức phi thẳng lên cầu thang, chạy một hơi lên tầng bốn, tìm kiếm từng căn phòng.