Thập Niên 90: Không Làm Kiều Thê, Chớ Quấy Rầy

Chương 6: Khởi đầu mới

Theo như Chung Huỷ nhớ, trước đây Giang Thịnh từng kiếm được khoảng 700.000 đến 800.000 tệ từ một dự án. Sau khi trở về, anh ta dùng số tiền đó mua luôn một căn biệt thự ở khu Thanh Lịch.

Kiếp trước, cô đã sống trong căn biệt thự ấy cho đến cuối đời.

Giang Thịnh không thích gửi tiền vào ngân hàng. Mỗi lần mua nhà hay mua đồ lớn, anh ta lại xách theo một cái túi dệt đựng đầy tiền mặt. Chung Huỷ chưa bao giờ biết rõ anh ta kiếm được bao nhiêu. Cô nghỉ việc, ở nhà toàn thời gian làm nội trợ, không có thu nhập, hàng tháng đều phải xin Giang Thịnh tiền sinh hoạt.

Lúc đầu anh ta vẫn đưa, nhưng từ sau khi Hoà Hoà xảy ra chuyện, anh ta không về nhà nữa, tiền cũng đưa kiểu gượng ép, chẳng muốn.

Chung Huỷ hiểu rất rõ, Giang Thịnh đang cố ép cô ly hôn. Cô nhịn thêm vài năm, cuối cùng cũng đồng ý. Bao nhiêu năm mâu thuẫn, chiến tranh lạnh đã dập tắt hết tình cảm cô dành cho anh ta.

Ở kiếp này, Chung Huỷ không muốn sống dựa dẫm vào ai nữa.

Cô đặt tay lên bụng. Dự sinh là tháng 1 năm sau, nghĩa là còn hơn nửa năm nữa đứa bé mới chào đời.

Kiếp trước, sau khi nghỉ sinh, cô gửi Hoà Hoà vào nhà trẻ của nhà máy. Ở đó con bé bị chàm nặng, lại thêm hăm tã, đến lúc sáu tháng tuổi thì sốt cao dẫn tới viêm phổi, phải nằm viện nửa tháng.

Lần này, khi sinh con, cô nhất định không gửi bé vào nhà trẻ của nhà máy nữa. Nếu tự trông, cô sẽ cần người hỗ trợ. Nhưng căn hộ một phòng ngủ này quá chật. Và rồi chuyện cô ly hôn với Giang Thịnh sớm muộn gì cũng sẽ bị đồn ra. Khu tập thể vốn dĩ rất lắm lời, người ta luôn thích bàn chuyện nhà người khác. Chung Huỷ không muốn Hoà Hoà lớn lên trong môi trường đó.

Cô cần chuyển nhà.

Hiện trong tay còn 50.000 tệ Giang Thịnh để lại, cộng với vài ngàn trong sổ tiết kiệm, để mua nhà ở khu Thanh Lịch thì vẫn còn thiếu.

Nghĩ vậy, Chung Huỷ quyết định sẽ lên thành phố, thuê nhà ở tạm.

Sáng hôm sau, Hoà Hoà thức dậy, mở mắt đã thấy một đống đồ của bố chất đầy trên giường: quần áo, khăn choàng, tất, v.v...

Cô bé dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

Chung Huỷ ngước nhìn con, mỉm cười: “Bố con đang đi làm ăn xa, mẹ đang xếp đồ để gửi cho bố.”

Hoà Hoà chẳng thấy điều gì bất thường, gật đầu hỏi tiếp: “Bao giờ thì bố về lại hả mẹ?”

“Tháng sau chắc chắn về.” Chung Huỷ vuốt tóc con gái, dịu dàng nói.

Giang Thịnh nhất quyết đòi ly hôn, còn hẹn tháng sau quay lại làm thủ tục. Dù có bận đến đâu, anh ta cũng sẽ về.

Nghe đến “tháng sau”, Hoà Hoà lập tức bật dậy khỏi giường, phấn khích nói: “Bố nhớ ra tháng sau là sinh nhật con rồi đúng không mẹ?”

Nhìn nụ cười hồn nhiên của con, Chung Huỷ không nỡ nói sự thật. Cô chỉ cười hiền: “Nhanh dậy nào, trời sáng rồi! Mẹ nấu mì trứng với thịt heo xé cho con nè!”

“Con muốn ăn mì thịt heo xé!” Hoà Hoà hào hứng chạy vào phòng tắm.

Trong lúc con gái ăn sáng, Chung Huỷ tiếp tục sắp xếp nốt đồ đạc của Giang Thịnh. Cuối cùng, cô đóng gói toàn bộ vào ba chiếc túi dệt lớn.

Sau khi kiểm tra kỹ càng không thiếu món nào, cô xếp gọn vào một góc, đợi người nhà Giang Thịnh tới lấy.

Sau khi dọn xong, cả căn nhà gần như không còn dấu vết gì của anh ta. Gần như thôi, bởi trên tường vẫn còn treo bức ảnh gia đình ba người.

Ảnh cưới thì cô đã tháo xuống từ lâu, nhưng ảnh gia đình thì cô vẫn giữ lại. Chung Huỷ biết Hoà Hoà rất nhạy cảm, cô không muốn con gái phải thấy gì bất thường trong thời gian này.

Sau cả buổi sáng bận rộn, Chung Huỷ ngồi xuống uống cốc nước. Vừa cúi đầu, cô thấy chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út, chiếc nhẫn thô, to, buộc dây đỏ, gần như cô đã quên mất nó.

Giang Thịnh hiếm khi tặng cô thứ gì. Ba món vàng cưới là quà duy nhất anh ta từng mua cho cô.

Thực ra khi đó hai người cũng đã cãi nhau vì chuyện này. Cuối cùng, cô nhượng bộ chọn kiểu dáng anh ta thích. Sau khi cưới, cô thấy vòng cổ và hoa tai lỗi thời nên không đeo, chỉ giữ lại chiếc nhẫn đeo hằng ngày.

Nhưng giờ ly hôn rồi, giữ làm gì nữa?

Chung Huỷ lấy vòng cổ, hoa tai từ ngăn kéo ra, tháo nhẫn, bỏ tất cả vào hộp, rồi nhét chung vào túi dệt cùng đồ đạc của Giang Thịnh.

Lúc dọn dẹp, cô cũng tranh thủ sắp xếp lại căn nhà. Nhiều đồ đạc vốn không hợp lý, bày biện lại sẽ tiện hơn.

Việc đầu tiên cô muốn làm là chuẩn bị cho Hoà Hoà một góc học tập tử tế.

-----

Trước đây khi Giang Thịnh còn ở nhà, anh ta thường rủ bạn bè về đánh bài. Căn nhà nhỏ lúc nào cũng ồn ào, đầy khói thuốc. Bàn ăn chỉ toàn anh ta dùng, chẳng có chỗ cho con gái học bài.

Hoà Hoà phải ngồi làm bài tập trên bàn máy may, nhìn mà xót xa.

Giờ thì chỉ còn hai mẹ con. Chung Huỷ quyết định cải tạo phòng khách, thêm giá sách và bàn học, để từ nay Hoà Hoà có thể học hành đàng hoàng.

Cô cũng định thay bóng đèn trong phòng khách vì quá tối, mua thêm cả đèn bàn cho con.

Gương trên bàn trang điểm cũng cần thay, bình giữ nhiệt thì đã hỏng, cần mua mới.

Chung Huỷ lấy giấy ra, vừa ghi danh sách những thứ cần mua vừa thở dài. Kiếp trước, cô chỉ chăm chăm vào Giang Thịnh, chẳng để tâm gì đến con gái hay tổ ấm của mình.

Đọc lại danh sách vài lần, cô chợt nhớ chiếc TV hỏng từ lâu rồi. Dạo này Hoà Hoà toàn sang nhà bạn xem nhờ.

Kiếp trước, cô và Giang Thịnh cãi nhau suốt vì mấy chuyện lặt vặt như thế.

Giang Thịnh từng làm thợ điện trong nhà máy, sửa mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mỗi lần cô nhờ, anh ta đều lờ đi. Phải nói đi nói lại, anh ta mới chịu làm với thái độ miễn cưỡng, chán chường.

Ánh mắt đó, thái độ đó... khiến cô tức đến phát điên.

Mãi sau này, Chung Huỷ mới hiểu thật ra, ngay từ đầu cô chưa bao giờ là người anh ta muốn cưới.

Không có tình yêu thì cũng chẳng cần bận tâm đến cảm xúc của cô làm gì.