Sau lần chia tay ở quán bar, Hứa Doanh Tịch không gặp lại Triển Dao. Hai ngày nay, việc làm ăn gặp chút rắc rối, khiến cô ta khó lòng thoát ra, vốn đã bực bội trong lòng.
Nhưng điều càng khiến cô ta bực hơn là Triển Dao từ đó đến giờ chẳng liên lạc lại với cô ta lần nào.
Thậm chí một câu xin lỗi cũng không có!
Hứa Doanh Tịch từ nhỏ được nuông chiều, muốn gì được nấy, gặp chuyện chẳng bao giờ tự tìm nguyên nhân từ mình. Dù gần đây cô ta đối xử với Triển Dao không còn tốt như trước, dù đêm đó cô ta ép cô ấy hơi quá, nhưng đó tuyệt đối không phải lý do để Triển Dao đổ rượu lên đầu cô ta.
Nghĩ lại, chắc do trước đây sủng cô ấy quá, làm người ta hư rồi. Vậy nên Hứa Doanh Tịch quyết định lạnh nhạt vài ngày, chờ Triển Dao chủ động tìm mình xin lỗi.
Ai ngờ đợi mãi mà bên Triển Dao chẳng có động tĩnh gì. Lâu dần, điều này khiến Hứa Doanh Tịch hiếm hoi cảm thấy có chút nguy cơ, sợ Triển Dao luẩn quẩn trong lòng muốn chia tay mình.
Đùa à, người còn chưa ngủ được, sao có thể thả cô ấy đi.
Nghĩ vậy, Hứa Doanh Tịch cuối cùng cũng chịu hạ thái độ xuống, quyết định khoác lại lớp da ôn nhu sủng nịch như trước, gọi điện cho Triển Dao.
Ai ngờ đối phương đã chặn số cô ta.
Chuyển sang mạng xã hội khác, tin nhắn cũng không gửi được. Hứa Doanh Tịch nghiến răng nhẫn nhịn, lục lọi một vòng, cuối cùng tìm ra một ứng dụng may mắn còn sót lại có thể liên lạc với Triển Dao.
Chỉ là... ứng dụng này lại là app do Xuyên Thịnh nghiên cứu phát triển.
Nhắc đến Xuyên Thịnh, Hứa Doanh Tịch khó tránh khỏi nghĩ tới cái tên Úc Uyển Kiều, rồi tiện thể nhớ ra cách đây không lâu, Xuyên Thịnh đã thâu tóm một công ty mà cô ta để mắt từ lâu.
Còn cả những chuyện trước đó nữa. Nhà họ Hứa so với nhà họ Úc thì giá trị con người chẳng bằng. Những việc nhà họ Hứa phải dốc hết sức chín trâu hai hổ mới làm được, nhà họ Úc chỉ cần nhúc nhích ngón tay là xong. Oán hận giữa nhà họ Hứa và nhà họ Úc đã chất chứa từ lâu, từ đời tổ tiên đã bắt đầu tích lũy.
Hứa Doanh Tịch cũng hận. Cô ta hận Úc Uyển Kiều, chỉ là một kẻ điên, sao chỗ nào cũng làm tốt hơn cô ta là thế nào.
Ngày thường, cái app này cô ta còn chẳng thèm đυ.ng tới. Nhưng giờ là lúc đặc biệt, để liên lạc được với Triển Dao, cô ta đành nhịn nhục mở phần mềm ra. Như lúc đầu nhắn tin cho Triển Dao, cô ta trước tiên an ủi tình hình gần đây, rồi ôn lại chút kỷ niệm, cuối cùng tung một tràng lời ngon tiếng ngọt như viên đạn bọc đường, nói Triển Dao là người định mệnh của cô ta, cả đời này chỉ yêu mỗi cô ấy, không phải là cô ấy thì sẽ không cưới ai khác.
Soạn xong, cô ta tag Triển Dao, rồi thu dọn giấy tờ trên bàn, chuẩn bị đi họp tiếp.
Bận rộn đến tận chiều tối mới rảnh. Mở phần mềm ra, cột thông báo quả nhiên sáng lên một chấm đỏ nhỏ. Hứa Doanh Tịch cười khẩy, quả nhiên Triển Dao vẫn không bỏ xuống được cô ta. Tâm trạng khá lên chút, cô ta cong môi bấm vào xem.
Triển Dao đã chia sẻ lại tin nhắn của cô ta, kèm theo một câu trả lời.
“Cảm ơn đã mời, nội dung viết còn tàm tạm, miễn cưỡng cho 4 điểm.”
“Tôi đánh giá là gả cho cô còn không bằng gả cho Úc Uyển Kiều.”
Hứa Doanh Tịch nhìn hai câu trả lời này, như thể lần đầu tiên mới biết đến Triển Dao vậy, ngẩn người hồi lâu.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nữ, Triển Dao khẽ nhếch khóe môi. Tuy cô mới đến không lâu, chưa gặp lại Úc Uyển Kiều, nhưng theo cốt truyện gốc, cô biết Hứa Doanh Tịch xem Úc Uyển Kiều là kẻ thù cả đời. Nếu không phải sau này Úc Uyển Kiều thường xuyên phát điên, sức khỏe không chịu nổi, thì cô ta thật sự cả đời cũng chẳng vượt qua được người ta.
Vậy nên lôi Úc Uyển Kiều ra để chọc tức Hứa Doanh Tịch chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nghĩ đến đây, Triển Dao không nhịn được mà hừ cười một tiếng. Hệ thống đang mơ màng sắp ngủ nghe thấy, lập tức giật mình sợ hãi đến dựng lông tóc.
[Sao, sao thế?] Hệ thống hỏi, cả đời này chưa từng sợ cái gì đến vậy.
"Không có gì." Triển Dao khẽ lắc đầu: "Trùng hợp phát hiện một chuyện vui thôi."
"Ngủ tiếp đi."