Không Ngờ Ta Lại Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 2.2

Lời chưa dứt, cửa quán bar đột nhiên bị đẩy ra. Úc Uyển Kiều ngước mắt nhìn thoáng qua, nụ cười trên khóe môi nhanh chóng dịu đi vài phần, lời định nói cũng đổi thành: "Em về trước đi, được không."

Triển Dao thầm nghĩ, không về chẳng lẽ ở lại ăn cơm chắc?

Mới xuyên đến đã gặp lắm drama thế này, Triển Dao không khỏi bực bội trong lòng, lập tức xoay người, bước chân nhanh nhẹn rời đi.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Úc Uyển Kiều vẫn dán chặt vào bóng lưng cô, thật lâu không rời đi.

-----------------------

Triển Dao về đến ký túc xá, ngủ một giấc thẳng đến 10 giờ rưỡi sáng hôm sau.

Nguyên chủ hôm nay không có tiết học, bạn cùng phòng thì đã ra ngoài từ sớm. Ký túc xá yên tĩnh, rất hợp để ngủ bù.

Chỉ trừ việc giường quá cứng, chăn lại chẳng đủ mềm.

Đại tiểu thư nuông chiều từ bé như Triển Dao, sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là gõ hệ thống trong đầu, hỏi xem bao giờ mình được trở về.

Hệ thống thầm nghĩ, hôm qua chẳng phải cô bảo đến đâu hay đến đó sao.

Nhưng nó chỉ dám nghĩ, ngoài miệng không dám nói.

[Theo quy định, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng là có thể về. Nghĩa là cứ theo cốt truyện gốc mà phát triển, giúp nguyên chủ đi hết tuyến truyện...]

Triển Dao nghe vậy, nhướng mày.

"Nghĩa là tôi còn phải tiếp tục ở bên cái tên cặn bã đó?"

[Người ta có tên đàng hoàng, gọi là Hứa Doanh Tịch.] Hệ thống yếu ớt giải thích: [Thật ra, cô ta cũng không tệ như cô tưởng đâu.]

Sợ ký chủ không biết cốt truyện sau này, hệ thống làm liều kể thêm, rằng Hứa Doanh Tịch tuy giai đoạn đầu tính cách tệ hại, nhưng thực ra đều vì thành công. Đến phần sau cốt truyện, cô ta dần tỉnh ngộ, không chỉ bù đắp rất nhiều, mà còn quyết tâm sửa sai, đối với nguyên chủ sủng ái phải nói là có thừa.

"Bù đắp." Triển Dao lặp lại: "Bù đắp kiểu gì?"

[Chẳng hạn như cho nguyên chủ cuộc sống mà trước đây cô ấy không dám mơ tới, tặng cô ấy nhiều món quà xa xỉ đắt tiền, thậm chí còn cố ý mua một hòn đảo nhỏ, để nguyên chủ đặt tên...]

Nhưng toàn là bù đắp vật chất.

"Vậy tổn thương tinh thần mà nguyên chủ phải chịu thì cô ta trả lại thế nào?" Triển Dao hỏi.

Câu này lập tức khiến hệ thống câm nín.

"Huống chi, dù cô ta có nỗi khổ gì đi nữa, cũng nên oan có đầu nợ có chủ. Trút hết lên một người vô tội là sao nổi." Triển Dao nói, không khỏi nhớ đến những gì nguyên chủ phải chịu. Là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết ngược hồi xưa, nguyên chủ thực sự rất thảm. Ba ngày hai bữa bị Hứa Doanh Tịch hành hạ đến mức nghi ngờ bản thân, năm lần bảy lượt tự làm tổn thương mình, bị lấy làm trò giải trí, bị hạ thấp giá trị không thương tiếc.

Hứa Doanh Tịch sống phóng túng thì thôi, vậy mà còn nói dối rằng mình có chứng sạch sẽ cả về tinh thần lẫn vật chất, xóa sạch mọi liên lạc trong điện thoại của nguyên chủ, nhốt cô ấy như chim hoàng yến vậy.

Gọi cô ta là cặn bã còn nhẹ.

Từ đó, Triển Dao quyết định gọi cô ta là "đồ chó má".

"Đừng nói nữa." Triển Dao lên tiếng: "Nhiệm vụ này rốt cuộc ai quy định?"

[Cấp trên của chúng ta.] Hệ thống đáp.

Triển Dao vẫy tay, khẽ nhíu mày: "Vậy thì nhắn với cấp trên của các người một câu, bảo hắn rảnh thì lo nâng cao tư tưởng, giác ngộ lên một chút đi.”

Đúng là ký chủ, lúc nào cũng nói ra được những lời người khiến người ta sợ hãi.

Hệ thống im lặng một lúc lâu, không dám nói tiếp, lập tức ngắt mạch.

Lưu loát thật.

"..."

Thời gian trôi qua nhanh, thoáng cái đã ba ngày.