Trong chớp mắt, xung quanh im phăng phắc. Ngay cả hệ thống lải nhải trong đầu cũng không biết từ lúc nào đã câm lặng.
Một lát sau, giao diện hiện lên dòng nội dung mới.
[...Đệt.]
-------------------------------------
Hơn mười phút sau, Triển Dao bước ra từ một góc khuất.
Hành động vừa rồi của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của Hứa Doanh Tịch, khiến cô ta ngẩn người hồi lâu không phản ứng nổi. Đến khi định thần lại thì Triển Dao đã biến mất dạng.
Hứa Doanh Tịch là một phú nhị đại, từ nhỏ sống trong giàu sang, tính tình kiêu ngạo mà cẩn thận, nào từng chịu nhục nhã thế này. Dù ngày thường giỏi giả tạo, lúc này sắc mặt cô ta cũng không kìm được mà tối sầm lại.
"Tôi có việc, đi trước đây. Hôm khác lại tập trung." Cô ta vội vàng để lại một câu rồi đứng dậy, định đuổi theo.
"Ồ, bạn gái cậu giận rồi à?"
"Đừng ngại, đừng ngại, tụi tôi giúp cậu đuổi theo cô ấy về nhé."
Đám người tụ tập hôm nay đều là phú nhị đại, gia cảnh ai cũng khá giả, chẳng ai sợ ai, lại thích nhất là xem náo nhiệt và châm ngòi. Thấy cảnh này, họ lập tức bỏ rượu, bỏ thuốc, mấy người nhanh nhẹn theo sau Hứa Doanh Tịch để hóng chuyện.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, Triển Dao không nhịn được mà hừ cười lần nữa.
Cô vừa xuyên đến, đất khách quê người, làm sao dám chạy lung tung bên ngoài. Trốn ở đây tránh sóng gió mới là lựa chọn khôn ngoan.
Dù sao, nếu là trước kia, chuyện này đã có vệ sĩ ra tay giải quyết giúp cô từ lâu rồi.
Vậy rốt cuộc cô xuyên đến đây vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì trùng tên với Triển Dao trong tiểu thuyết sao?
Nhớ ra trong đầu mình hình như có một cái hệ thống rẻ tiền, Triển Dao liền gõ gõ nó, hỏi thẳng thắc mắc của mình. Ai ngờ hệ thống ậm ừ nửa ngày, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ: [Bí mật.]
Triển Dao: "..." Thôi bỏ đi.
Từ nhỏ khả năng thích nghi của cô đã mạnh, đến đâu hay đến đó. Dù sao cũng đã ở đây rồi, biết nguyên nhân thì thay đổi được gì đâu.
Nghĩ vậy, Triển Dao lục lọi ký ức một chút, nhớ ra nguyên chủ hình như ở ký túc xá trường học, liền định vòng về đó. Ai ngờ vừa quay người, cô đã va phải một cô gái.
Cô ta thật sự rất đẹp, ngũ quan lập thể mà tinh tế, lông mày đen rậm rạp, một thân váy đen cắt may tỉ mỉ vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, nhưng lại càng làm nổi bật đôi môi hồng căng mọng. Vì đứng gần, Triển Dao còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người cô ta cũng không nồng nặc, tựa như hoa lan dính sương sau cơn mưa, thanh nhã mà dịu dàng.
"Thực xin lỗi." Triển Dao ngoảnh lại xin lỗi.
Nhưng ngay sau đó, cô thấy cô gái kia mở to mắt nhìn mình, đôi tay trắng nõn thon dài vươn tới, nắm chặt cổ tay cô.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên nốt chu sa ở lòng bàn tay Triển Dao, không biết nghĩ gì mà bàn tay nắm cổ tay cô khẽ run lên.
Triển Dao không hiểu chuyện gì, lạnh giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Cô gái ngẩng mắt, giọng nói dễ nghe xen lẫn chút khàn vì cảm xúc bất ngờ: "Cô... không nhớ tôi sao?"
"Hả?"
Triển Dao vội lục lại ký ức của nguyên chủ, nhưng chẳng thấy cô từng gặp một người đẹp kinh diễm thế này bao giờ. Huống chi, nhìn quần áo và khí chất của cô ta, thế nào cũng không giống có liên quan đến nguyên chủ. Có lẽ câu vừa rồi chỉ là cái cớ để bắt chuyện.
"Thực xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi." Triển Dao nhíu mày, định rút tay về, nhưng sức cô ta không nhỏ, cô dùng sức mãi mà chẳng thoát ra được.
"???"
Dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể ngang nhiên chơi xấu như thế này chứ?
Triển Dao tức mình, lập tức giơ chiếc túi nhỏ trong tay lên.
Đúng lúc này, giọng hệ thống vang lên, âm thanh máy móc đầy vẻ hoảng hốt, nghe mà buồn cười: [Dừng tay! Cô ấy là...]
"Tôi quản cô ấy là ai!" Triển Dao cắt lời, chiếc túi trong tay đã ném thẳng vào đầu cô gái kia.
"..."
Giây tiếp theo, hệ thống lại một lần nữa im bặt.