Không Ngờ Ta Lại Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 1.2

“Đây là cách liên lạc của tôi. Nếu được, hy vọng lần sau còn gặp lại cô. Có lẽ chúng ta có thể trò chuyện đôi chút về cảm nhận đọc sách.”

Đó chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của Triển Dao. Cô tưởng Hứa Doanh Tịch là người cứu rỗi mình, nào ngờ cô ta lại là ác quỷ kéo cô xuống địa ngục. Từ đó, hai người bắt đầu gặp gỡ thường xuyên, quan hệ ngày càng khăng khít. Ba tháng sau, họ chính thức trở thành một cặp.

Nhưng Triển Dao không hề biết rằng, lần đầu gặp gỡ giữa cô và Hứa Doanh Tịch thực ra là một âm mưu được tính toán từ trước. Hứa Doanh Tịch bề ngoài thanh cao nhã nhặn, nhưng đời sống cá nhân lại phóng túng hỗn loạn. Sở dĩ cô ta tiếp cận Triển Dao chỉ vì để ý nhan sắc của cô, muốn đùa giỡn một chút cho vui.

Tiếc thay, Triển Dao lại là một "khúc xương khó gặm". Những trải nghiệm trong quá khứ khiến cô cẩn thận và khép kín. Ngày thường, ngay cả nắm tay cũng hiếm, huống chi là có hành động thân mật nào hơn.

Thời gian trôi qua, Hứa Doanh Tịch dần mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, công việc làm ăn của cô ta gặp biến cố, tâm trạng không tốt, thế là bắt đầu tìm cách chèn ép Triển Dao đủ đường.

Như tình cảnh hiện tại chẳng hạn.

Hồi tưởng đến đây, suy nghĩ của Triển Dao càng thêm rõ ràng. Cô trực giác rằng mình đã xuyên không vào cuốn sách một cách khó hiểu.

Từ một đại tiểu thư kiêu ngạo sống trong nhung lụa, giờ lại biến thành một cô gái nhỏ đáng thương bị người ta lấy làm trò giải trí, diễn biến này đã đủ khiến người ta câm nín. Nhưng điều càng câm nín hơn là Triển Dao phát hiện trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một giao diện màu trắng tinh.

Chẳng mấy chốc, trên giao diện dần hiện lên dòng chữ, kèm theo giọng đọc máy móc không chút cảm xúc:

“Kiểm tra phát hiện ký chủ đã trói định thành công. Dấu hiệu sinh mệnh ổn định.”

“Bắt đầu công bố nhiệm vụ. Yêu cầu thay thế nguyên chủ hoàn thành cốt truyện tiếp theo, khôi phục tiến trình phát triển của tuyến thế giới.”

Triển Dao: "?"

Nếu cô nhớ không nhầm, cốt truyện tiếp theo là Triển Dao bị ép buộc bất đắc dĩ, phải theo ý Hứa Doanh Tịch mà uống liên tục mấy ly rượu. Cuối cùng, không chỉ say đến mức nôn thốc nôn tháo, cô còn bị Hứa Doanh Tịch chê bai vô dụng, thậm chí bị cô ta thẳng tay tát một cái trong xe.

Không chỉ làm trò giải trì, lần này Hứa Doanh Tịch còn động tay động chân.

Bảo cô đi theo cốt truyện định sẵn, chi bằng kêu cô chết quách cho xong.

Giao diện trong đầu vẫn đang lải nhải gì đó, Triển Dao cười khẩy một tiếng, chẳng thèm để ý. Cô cầm ly rượu trong tay, nở nụ cười rạng rỡ rồi đứng dậy.

Triển Dao vốn dĩ rất xinh đẹp, chỉ tiếc ngày thường cô rụt rè, che giấu bản thân, khiến người ta chẳng chú ý đến ánh hào quang của cô, tự nhiên cũng xem nhẹ nhan sắc ấy. Hiếm hoi có người để mắt tới, vậy mà lại là một kẻ cặn bã.

Phải công nhận một điều, thẩm mỹ của Hứa Doanh Tịch, cái đồ chó má này cũng không tệ.

Hứa Doanh Tịch, kẻ hoàn toàn không biết mình đã "tiến hóa" từ cặn bã thành đồ chó má trong mắt người khác, vẫn đang giả vờ quan tâm.

"Dao Dao sao lại đứng dậy thế? Người không thoải mái à?"

"Không có." Triển Dao lắc đầu đáp lại, đôi mắt hạnh khẽ nheo, khóe môi mềm mại chậm rãi cong lên. Dưới ánh đèn mờ ảo đầy ám muội của quán bar, cô bỗng toát lên một vẻ quyến rũ khác lạ: "Không đứng lên thì làm sao kính cô được."

Nói xong, cô thẳng tay hất cả ly rượu lên đầu Hứa Doanh Tịch.

"..."