Trần Điềm biết đây hẳn là sự tăng cấp của dị năng, sau khi hoa văn biến thành màu lam, cả người cô đều có thể biến thành dây leo.
Chuyện này mà đặt vào trước khi xuyên không, chắc chắn chính là một con quái vật đích thực...
Địa điểm Trần Điềm xuyên qua là ở một khu không người hoang vu hẻo lánh, mà nơi chết tiệt đó, còn chưa đi được một đoạn đường là có thể gặp phải một đống quái vật.
Cô chỉ có thể vừa tăng lên thực lực, vừa đánh quái thú.
Lúc mới bắt đầu, phần lớn thời gian Trần Điềm đều ở trong nhà ma, dần dần liền có thể sinh tồn được ở thế giới bên ngoài.
Nói cũng lạ, thịt của những con quái vật giống sinh vật Trái Đất kia đều vừa chua vừa hôi, hoàn toàn không thể nuốt nổi.
Mà những con quái vật lớn lên kỳ lạ cổ quái và như được chắp vá rách nát, ăn vào hương vị lại không tệ lắm, hơn nữa mỗi loại đều có mùi vị mới, ngược lại khiến Trần Điềm không phải chịu khổ gì về mặt này.
Chờ sau này Trần Điềm gϊếŧ quái nhiều rồi, cũng phát hiện ra sự khác biệt.
Những sinh vật Trái Đất đó, trên người rất nhiều con còn treo quần áo của con người...
Cô lúc ấy mới hiểu ra, những con quái vật Trái Đất vừa chua vừa hôi kia thế mà lại là do con người biến thành! Mà những con quái vật xấu xí thịt tươi ngon kia, lại là những con quái vật ngoài hành tinh chui ra từ một số khe hở không gian kỳ lạ nào đó.
Thật là hoang đường hết chỗ nói.
May mà thứ ăn ngon đều là quái vật thật, nếu không cô sẽ ghê tởm chết mất.
Trong ba năm, ngoài việc từng gặp một số thành thị đổ nát, Trần Điềm chưa từng gặp lại một đồng loại nào, cứ như thể thế gian này chỉ còn lại một mình cô.
Rất nhiều lúc Trần Điềm còn nghi ngờ mình đã không còn ở trên Trái Đất.
Con đường cô đi qua quá mức kỳ lạ, có một số nơi chính là thành thị Trái Đất hết sức bình thường, mà có một số nơi lại giống như địa hình bị ghép nối lại.
Có khi là những ngọn núi bị cắt mất một nửa ngay ngắn chỉnh tề đập vào tòa nhà cao tầng trong thành thị, có khi sa mạc nối tiếp rừng rậm, một đường thẳng tắp ở giữa có lẽ còn xen kẽ bề mặt mặt trăng gì đó, muốn người ta không nghi ngờ cũng khó.
Gần một ngàn ngày đêm, cô không hề giao lưu với người khác, phải biết rằng trước khi xuyên qua, Trần Điềm cũng chỉ là một học sinh trung học hết sức bình thường mà thôi.
Bây giờ lại bị ép mỗi ngày chiến đấu với quái vật.
Ngoài gϊếŧ chóc và cô tịch vô tận, không còn gì khác.
Cứ như vậy vừa đi vừa tìm, mặt trời mọc đó là hy vọng mới, sau khi mặt trời lặn hy vọng liền lại lần nữa tan vỡ.
Cô không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
May mà, ba ngày trước, Trần Điềm rốt cuộc đã nhìn thấy dấu vết của con người.
Nhưng Trần Điềm lại rất cẩn thận chỉ đi theo chiếc xe đó từ xa.
Cô có thể dễ dàng nhận thấy người trên xe đều là đàn ông, cấp bậc thấp hơn mình, giữa trán họ đều có hoa văn, tương tự như ở ngực cô, lớn cỡ móng tay cái.
Mà màu sắc cũng là những màu cô từng biến hóa, cấp bậc cao nhất là màu xanh lục, thấp nhất cũng là màu xám.