Nhìn Hứa Kim Triều có vẻ hiểu nhưng vẫn còn khó hiểu, Clétia cười khẩy một tiếng, anh chế giễu không chút nể nang: "Xem ra cô nhận thức rất rõ về bản thân."
“Ban đầu cô đúng là yếu, nhưng sức mạnh tiềm ẩn của cô vẫn còn. Bây giờ sức mạnh tiềm ẩn của cô biểu hiện ra ngoài rồi.”
“Cô thử cảm nhận xung quanh mình xem có gì thay đổi không.”
Hứa Kim Triều nhắm mắt lại, bóng tối khiến các giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Một giây, hai giây, ba giây...
Tinh thần lực lộ ra ngoài của Hứa Kim Triều vẫn còn đó, giống như một vòng hào quang mờ ảo bao phủ lấy cô.
Clétia: "..."
Là anh sai, biết cô là đồ ngốc mà vẫn tin tưởng cô như vậy.
“Dừng lại.”
Hứa Kim Triều mở mắt ra đầy hoang mang, cô không cảm nhận được gì cả.
Clétia bất lực: "Tinh thần lực của cô bị rối loạn nên rò rỉ ra ngoài cơ thể. Cô căn bản không kiểm soát được nó."
“Tôi đã xem kết quả kiểm tra của cô, tinh thần lực cấp D.”
“Với năng lực hiện tại của cô, việc để lộ tinh thần lực mà cô không kiểm soát được này, đối với những người có cấp bậc cao hơn thì cô chính là một... Món đồ chơi.”
“Nếu cô gặp phải một kẻ xấu xa thì họ có thể phá hủy tinh thần lực của cô, biến cô thành một kẻ tàn phế.”
“Tinh thần lực sẽ có tính công kích.”
“Còn tinh thần lực của cô hoàn toàn không có.”
Nó lại giống như thú không xương.
Hứa Kim Triều nghĩ đến thú không xương mà Clétia đã nhắc đến lúc đầu.
Đôi mắt cô như Clétia mong muốn, lộ ra vẻ hoảng loạn lẫn sợ hãi muộn màng.
Bị kẻ khác coi là đồ chơi, vừa nghe Hứa Kim Triều đã thấy khó chịu. Cô là con người đấy nhé! Hơn nữa tinh thần lực còn có tính công kích, cô căn bản không thể chống lại.
Thứ huyền bí như vậy, có thể tùy tiện đùa giỡn sao?
Nhất định, cô nhất định phải thu lại.
Hứa Kim Triều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, đôi mắt đen láy tràn đầy ham muốn học hỏi.
Clétia cũng không dài dòng, trực tiếp giải phóng một chút tinh thần lực của mình.
Anh thuộc cấp 3S, đối đầu với cấp D, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sợ Hứa Kim Triều sẽ bị phế.
Anh cẩn thận kiểm soát tinh thần lực của mình rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa rồi mới "chạm" vào tinh thần lực lộ ra ngoài của Hứa Kim Triều.
Khoảnh khắc chạm vào, Hứa Kim Triều cảm thấy ngứa ngáy khó tả, cứ như bị ai chọc vào vậy.
Hứa Kim Triều nhìn Clétia.
Clétia thu hồi tinh thần lực, anh chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn của mình, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, bây giờ hãy cẩn thận tìm kiếm nó."
“Từ cơ thể đến đầu óc rồi ra bên ngoài, cô hãy cảm nhận thật kỹ.”
Nói xong, anh im lặng.
Hứa Kim Triều ghi nhớ lời dạy của anh. Cô thả lỏng đầu óc, cố gắng gạt bỏ quan niệm khoa học và nhận thức duy vật của mình.
Sự tồn tại hư vô mịt mờ như vậy lại tồn tại một cách cụ thể như vậy trong thế giới này.
Hứa Kim Triều "nhìn thấy" tai trái của mình, chiếc máy trợ thính hình lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Cô nghe thấy âm thanh mơ hồ gì đó, tiếng "Hít... hít" càng lúc càng rõ ràng.
Là tiếng hít thở của Clétia, bình thường cô không nghe thấy.
Bây giờ cô lại nghe rất rõ.
Cô thử "bịt tai" lại.
Hứa Kim Triều nhắm chặt mắt, cô không nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này đã lấm tấm mồ hôi, trông thật đáng thương.
“Hít...”
Tiếng hít thở càng lúc càng nhỏ, ánh sáng vàng trên máy trợ thính hình lông vũ cũng không còn chói mắt như lúc nãy nữa.
Cho đến khi khôi phục lại sự yên tĩnh, tai cô chẳng còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Hứa Kim Triều lại trở về trạng thái nhắm mắt như bình thường.
Cô bắt đầu "đi" ra ngoài.
Dù bị một thứ gì đó không rõ tên giam cầm, Hứa Kim Triều không biết mệt mỏi mà liên tục va vào nó.
Lúc đầu cô còn bị bật trở lại, sau đó cô chống đỡ ở đó càng lúc càng lâu. Thời gian càng lâu, phản ứng càng lớn.
Cô bị ngã đau điếng người.
Lặp đi lặp lại, Hứa Kim Triều càng lúc càng kiên định. Cô phải phá vỡ thứ giam cầm mình.
Cô phải ra ngoài!
Không biết sau bao nhiêu lần nữa, “Ầm!” một tiếng.