Đàm Minh Quân đưa kẹo cho cô bé: "Cho em, vừa rồi anh không nên dữ với em, em có thể tha thứ cho anh không?"
Cậu cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài của cây kẹo mυ'ŧ, đưa cho Đàm Minh Hi.
Đàm Minh Hi nhận lấy cây kẹo mυ'ŧ, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi khiến cô bé bất giác cong cong đôi mắt.
"Cảm ơn anh trai!"
Tuyệt quá, anh trai vẫn là anh trai tốt của cô bé! Vậy thì hôm nay cô bé sẽ không mách mẹ, để anh trai khỏi bị tịch thu hoa bé ngoan.
Cô bé lon ton chạy vào phòng, lục tìm viên sô cô la mà mình thích nhất. Đó là món quà vặt mà dì Cố tặng cô bé lần trước khi đến nhà. Đàm Minh Hi rất thích, mỗi lần chỉ dám ăn một viên, chỉ khi nào được năm bông hoa bé ngoan mới tự thưởng cho mình thêm một viên nữa.
Ánh mắt cô bé luyến tiếc nhìn viên sô cô la, rồi nhét nó vào tay Đàm Minh Quân: "Chia sẻ cho anh nè!"
Sau đó nhắm mắt lại, không dám nhìn viên sô cô la, sợ mình hối hận.
Đàm Minh Quân đương nhiên rất rõ đây là món quà vặt yêu thích nhất của em gái, cũng hiểu được việc khiến Minh Hi nhường đồ là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Cậu bóc lớp giấy bọc sô cô la, rồi bỏ vào miệng. Hộp sô cô la này hơn hai trăm tệ, bình thường mẹ không nỡ mua.
Nhưng những thứ như thế này... đợi đến khi về nhà họ Phó, muốn ăn bao nhiêu cũng có.
…
Trong một nhà máy bỏ hoang.
Một người đàn ông cao lớn xách theo đồ ăn mang bước vào. Vành mũ của hắn sụp xuống rất thấp, cặp kính râm to bản càng che khuất hơn nửa khuôn mặt. Hắn cầm đồ ăn trong tay, bước qua những thanh thép phế liệu rỉ sét trên mặt đất.
"Anh cả, của anh đây. Gà om nấm hương anh dặn. Quán này mới khai trương, đang có chương trình khuyến mãi, mua một phần tặng kèm Coca-Cola đá."
Người được hắn gọi là anh cả tên là Đặng Minh, hắn mở hộp đồ ăn ra, dùng đũa gắp miếng thịt gà to nhất bỏ vào miệng, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Phì, thịt gà này vừa ăn đã biết là đồ đông lạnh, chẳng tươi gì cả."
Đỗ Uy - đàn em của hắn, vừa ra ngoài mua đồ ăn lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, có cái ăn là tốt lắm rồi, còn chê bai. Bọn họ bây giờ đang là tội phạm bị truy nã, trên người lại không có nhiều tiền, làm sao dám nghênh ngang đi ăn đồ ngon được.
Những ngày tháng trốn chui trốn lủi như thế này hắn cũng chịu đủ rồi.
Sau khi ăn vội vàng xong một phần đồ ăn chẳng ra gì, Đỗ Uy tùy tiện vứt hộp xuống đất: "Anh cả, khi nào chúng ta mới có thể ra nước ngoài?"
Hai người bọn họ bị truy nã vì tội trộm cắp và cố ý gây thương tích, nếu bị bắt được, chắc chắn sẽ phải ngồi tù vài năm. Bây giờ bên ngoài rất nhiều nơi đã lắp camera giám sát, không biết lúc nào bọn họ sẽ bị bắt. Chỉ là muốn ra nước ngoài đâu có dễ dàng như vậy, không có tiền thì khó có thể đi được.
Đặng Minh lộ ra vẻ mặt hung ác: "Trước khi ra nước ngoài, chúng ta thế nào cũng phải làm một vụ lớn, nếu không mày muốn ra nước ngoài rửa bát thuê à?"
Dù sao hắn cũng không chịu được khổ sở này.
Đỗ Uy lầm bầm: "Muốn làm vụ lớn, chỉ có thể bắt cóc người giàu. Người giàu từng người đều tham sống sợ chết, xung quanh lại một đám vệ sĩ, làm sao bắt cóc được?"
Chỉ có hai bọn họ không dao không súng mà đi bắt cóc, chẳng khác nào đi đưa rau.
Đặng Minh lộ ra vẻ mặt có chút đắc ý: "Tao đã tìm được mục tiêu rồi."
Hắn móc điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
Bối cảnh của bức ảnh là ảnh chụp chung của một trường mẫu giáo, trong đám trẻ con trạc tuổi nhau, hai đứa trẻ đứng ở hàng đầu tiên bên trái đặc biệt đáng yêu nổi bật. Cô bé còn đội một chiếc mũ thỏ, trông ngốc nghếch chẳng có tâm cơ gì.