Thái hậu chọn nàng cũng vì nghĩ rằng nàng dễ sinh đẻ. Nào ngờ vừa vào hậu cung, nàng lại chẳng hề gây được tiếng vang nào. Tạm thời, thái hậu cũng mặc kệ, để mặc cho hoàng thượng tự quyết định. Dù sao trong số các phi tần được tuyển chọn với mong muốn dễ sinh đẻ, cũng đâu chỉ có mình Lâm đáp ứng.
Sau khi trang điểm xong, Lâm Song Song soi mình trong gương đồng, kinh ngạc đến mức trợn mắt. Đây thật sự là nàng sao?
Mặc dù dung mạo của nàng không phải là tuyệt sắc giai nhân, chỉ thuộc dạng đáng yêu, nhưng qua bàn tay trang điểm của Xuân Đào, nhan sắc của nàng lại tăng thêm một bậc. Nàng trông kiều diễm đến mức khiến người khác chỉ muốn véo má một cái.
Quả nhiên người đẹp nhờ lụa, ngựa hay nhờ yên cương. Dù nhan sắc của nàng không phải hàng tuyệt đỉnh, nhưng khi được chăm chút kỹ càng, trông cũng đẹp hơn bình thường hẳn một bậc.
[Chủ nhân, đừng tự ngắm nữa, sắp đến giờ rồi.] Tiểu Sinh Sinh nhắc nhở đúng lúc rằng thời gian sắp đến, giục Lâm Song Song xuất phát.
Nhưng nàng vẫn cố chần chừ không muốn đi. Buổi trưa vốn chưa được ăn gì, giờ đã đến bữa tối rồi, chẳng lẽ không thể ăn xong rồi mới đi sao?
Lâm Song Song chớp chớp ánh mắt đáng thương, cầu xin được ăn tối trước. Nhưng làm sao Tiểu Sinh Sinh chịu đồng ý? Đi trễ thì sẽ chẳng gặp được hoàng thượng nữa, vì đại kế sinh con nhịn một bữa thôi mà. Hãy coi như giảm cân vậy.
[Chủ nhân, lát nữa nếu son môi bị trôi thì sẽ không đẹp đâu. Lỡ như hoàng thượng nhìn thấy cái bụng phồng to của người thì phải làm sao? Chẳng phải sẽ rất lúng túng hay sao? Chúng ta mau đi thôi, nếu không gặp không được thì lại phải đợi lần sau đấy.]
Nghe Tiểu Sinh Sinh nói nếu hôm nay không gặp được thì phải đợi đến lần sau, Lâm Song Song đau khổ đến rơi nước mắt. Nàng không muốn nhịn đói chờ lần sau, tốt nhất là thành công ngay lần này. Nếu cứ phải chịu khổ thế này mỗi lần, nàng thật sự không chịu nổi.
“Xuân Đào, đi thôi, chúng ta ra ngự hoa viên dạo một vòng.”
Hạ quyết tâm, Lâm Song Song lập tức dẫn Xuân Đào ra ngoài.
Xuân Đào cũng hăng hái không kém. Dù không biết tiểu chủ lấy tin tức từ đâu, nhưng ít nhất tiểu chủ đã chịu tranh sủng. Đây quả là việc tốt trời ban.
Lâm Song Song chưa từng ra khỏi cung bao giờ, may mà Xuân Đào quen đường. Có Xuân Đào dẫn lối, hai người nhanh chóng tìm được một chỗ tốt để ẩn nấp.
Ngự hoa viên có một hồ sen rất lớn, đang vào giữa hè hoa sen nở rộ, vừa mát mẻ lại dễ chịu. Nhưng do muỗi và côn trùng quá nhiều, bình thường các phi tần cũng ít khi lui tới đây.
Tuy nhiên, Lâm Song Song vốn có cơ địa đặc biệt, từ nhỏ đã không thu hút muỗi. Dù người khác bị muỗi tha đi mất thì trên người nàng cũng không hề có dấu vết gì. Hồi nhỏ, nàng còn nghi ngờ máu mình có mùi khó chịu nên muỗi không thích.
Khi lớn lên, nàng cảm thấy mừng thầm. Điều này có nghĩa là nàng sẽ không bao giờ gặp phải rắn rết hay sâu bọ. Những thứ đó dù có nhìn thấy nàng cũng đều tránh xa.
Bên hồ sen có một đình nghỉ mát dành cho người ngắm cảnh. Lâm Song Song vừa ngồi xuống liền cảm thấy bụng réo lên ầm ĩ.
Lâm Song Song ôm bụng, tội nghiệp thân nàng, cả ngày nay vẫn chưa được ăn gì!
Nàng nhìn đăm đăm vào những bông sen tươi tốt trong hồ, đột nhiên nước miếng chảy ra.
Sen mọc tốt như vậy, chắc chắn hạt sen cũng rất ngon đây.
Nàng hào hứng xoa xoa hai tay. Dù sao hoàng thượng vẫn chưa tới, nàng ăn vài hạt sen thì có làm sao đâu?
Nghĩ là làm, Lâm Song Song lập tức cởi giày, nhảy tọt xuống hồ.