Xuyên Nhanh: Đừng Mà, Tôi Chỉ Cứu Rỗi Chứ Không Bán Thân

Quyển 1 - Chương 5

Cô ấy tốt bụng phổ cập kiến thức cho cậu bạn cùng bàn mới: "Nhà Trịnh Hưng Diên có tiền, quen thói ngang ngược hống hách rồi. Tiểu Yến cậu mới đến, tốt nhất đừng chọc vào bọn họ."

"Vậy còn người bị bắt nạt thì sao?"

Ánh mắt Kiều Lệ lộ vẻ chán ghét, dù chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng Chúc Thời Yến vẫn nhìn thấy.

"Cậu ta ấy à, tính tình kỳ quái, cả ngày cứ âm u chẳng bao giờ cười, mọi người đều không muốn chơi cùng, ngay cả thầy cô cũng không thích. Nghe nói..." Cô ấy hạ thấp giọng, như đang chia sẻ bí mật gì đó: "Ai lại gần cậu ta đều tự dưng gặp xui xẻo. Hồi trước lớp trưởng thương hại cậu ta, muốn giúp cậu ta hòa nhập tập thể, kết quả tiếp xúc chưa đầy một tháng, thành tích tụt dốc không phanh, đến bố mẹ cũng đòi ly hôn nữa kìa."

Chúc Thời Yến: "?" Chuyện này cũng liên quan được ư?

"Cậu đừng không tin, sau này lớp trưởng tránh xa cậu ta ra thì thành tích lại tốt lên, bố mẹ cũng làm hòa rồi. Từ đó về sau, ai cũng tránh cậu ta xa xa." Kiều Lệ cố gắng che giấu, nhưng vẫn không giấu được ác ý trong giọng nói: "Loại người như cậu ta đáng lẽ phải nghỉ học rồi, sao còn đến đây làm hại chúng ta chứ?"

Chúc Thời Yến không thể tin nổi nhìn cô ấy.

Rõ ràng vừa nãy còn là cô bạn gái nhỏ thân thiện dễ gần với bạn cùng bàn mới, quay ngoắt một cái đã không chút nể nang mà gièm pha người khác khắp nơi. Cậu nhớ lại trước đó hệ thống có nói thế giới này hơi bất thường, ban đầu cậu chưa thấy gì, giờ thì đã thấm thía.

Tiếng đánh nhau phía sau càng lúc càng lớn, Chúc Thời Yến không ngồi yên được nữa.

Cậu mặc kệ Kiều Lệ ngăn cản, đứng dậy đi về phía cuối lớp: "Dừng tay!"

Mấy người kia dừng lại, cả lớp cũng lặng đi một cách kỳ quái.

Giữa sự tĩnh lặng bao trùm, Chúc Thời Yến ngồi xổm xuống trước mặt Tịch Phi, chìa một tay ra, giọng dịu dàng: "Cậu không sao chứ?"

Tịch Phi nhìn chằm chằm bàn tay sạch sẽ trắng nõn trước mắt, im lặng đứng dậy, cúi đầu tập tễnh rời đi qua cửa sau.

Tay Chúc Thời Yến ngượng ngùng dừng lại giữa không trung. Bên cạnh vang lên tiếng cười khẩy, Trịnh Hưng Diên nói với vẻ mặt chế nhạo: "Bạn học mới của chúng ta muốn làm người tốt kìa, tiếc quá, người ta không nhận lòng tốt hahaha..."

Sự xấu hổ tức giận như dự đoán đã không xảy ra, Chúc Thời Yến thản nhiên thu tay về, quay người trở lại chỗ ngồi.

Không để ý đến tiếng kêu la oai oái của Kiều Lệ, Chúc Thời Yến thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cách đó không xa, bóng dáng nam sinh gầy gò lẻ loi bước đi trên sân thể dục, bóng lưng cô tịch.

Chúc Thời Yến chớp mắt.

Hình như... cậu tìm được nam chính rồi.