Xuyên Nhanh: Đừng Mà, Tôi Chỉ Cứu Rỗi Chứ Không Bán Thân

Quyển 1 - Chương 4

Cậu là học sinh mới chuyển đến, cô giáo cũng không có ý làm khó cậu, bèn xua tay: "Ngồi xuống đi."

Sau khi cậu ngồi xuống, Kiều Lệ kéo áo cậu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Cậu gan thật á!"

Chúc Thời Yến nói nhỏ: "Mình không cố ý."

Kiều Lệ rõ ràng không tin, lén giơ ngón tay cái với cậu.

Chúc Thời Yến: "..."

Tan học, xung quanh Chúc Thời Yến lại có rất nhiều người vây lấy. Cậu vừa trả lời câu hỏi của mọi người vừa lặng lẽ quan sát tất cả.

Hệ thống nói người cậu cần tìm đang ở ngay bên cạnh, vậy thì rất có thể là một bạn học nào đó trong lớp này, nhưng cậu nhìn tới nhìn lui vẫn không nhận ra ai trông giống nam chính cả.

Tình tiết quan trọng đầu tiên sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cậu bắt buộc phải tìm ra nam chính trước đó. Nhưng cậu lại không thể hỏi thẳng xem ai là nam chính được, đành phải nén lại sự nôn nóng trong lòng, mỉm cười giao tiếp với mọi người.

Bọn họ bên này vui vẻ hòa thuận, còn dãy bàn cuối lớp lại căng như dây đàn.

"Này, thằng súc sinh, đi siêu thị mua mấy chai nước coi."

"Tiện thể mang thêm hai cái bánh mì nữa."

"Nghe thấy không? Còn không mau đi!"

Nam sinh bị bọn họ gọi là thằng súc sinh ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm bọn họ, trong miệng bật ra hai chữ: "Không có tiền."

"Bốp!"

Kẻ lên tiếng đầu tiên đạp một phát khiến Tịch Phi ngã lăn ra đất, giọng điệu nham hiểm độc ác nói: "Không có tiền là chuyện của mày. Ông mày bây giờ muốn uống nước, mày không nghe thấy à?"

Tịch Phi im lặng một lát, nhặt quyển sách rơi dưới đất lên, dựng lại ghế ngay ngắn, rồi lặp lại từng chữ: "Tôi nói, không có tiền."

"Muốn chết!"

Trịnh Hưng Diên siết chặt nắm đấm, không chút do dự vung về phía hắn. Tịch Phi muốn né, nhưng bị hai tên còn lại giữ chặt, chỉ đành cứng rắn chịu trọn cú đấm này. Bụng dưới tức khắc đau nhói, hắn khẽ gập người, thân hình gầy gò co rúm lại.

Những người khác trong lớp đối với chuyện này đã thấy lạ mà chẳng lạ, không ai ngăn cản, thậm chí không ai thèm để ý. Người cày đề cứ cày đề, kẻ buôn chuyện cứ buôn chuyện, một phòng học lại bị chia cắt thành hai thế giới một cách hoang đường.

Chúc Thời Yến nghe thấy động tĩnh, định đi qua xem sao thì bị Kiều Lệ kéo lại: "Tiểu Yến cậu đừng đi, cẩn thận bị vạ lây."

Chúc Thời Yến nhíu mày: "Nhưng họ đang đánh người."

Hành vi bạo lực học đường rõ ràng như vậy mà không ai quản sao?

Kiều Lệ thản nhiên nói: "Không sao đâu, thầy cô còn chẳng quản."