Một nhóm người phi ngựa đến. Loài ngựa mà chúng cưỡi là Diễm Long Câu.
Loài Diễm Long Câu mang thân hình to lớn, tốc độ phi thường, trên đầu mọc sừng dài, bờm đỏ rực như lửa cháy.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, lời nói của bọn chúng cũng theo gió vọng lại, giọng điệu ngông cuồng, kiêu căng đến cực điểm.
“Chỉ chút thủ đoạn nhỏ mà đã khiến ả tự mình dẫn người xông vào khe Quỷ Sầu. Hừ, cái nơi đến cả quỷ cũng phải sầu thì làm gì có linh bảo kéo dài tuổi thọ chứ?”
“Mau kiểm tra xem ả chết chưa, còn mang xác về lĩnh thưởng… rồi tiện thể ghé Xuân Oanh uyển tìm chút niềm vui nữa…”
“Đại ca nói chí phải, Oanh Oanh cô nương ở Xuân Oanh uyển vẫn đang chờ đại ca đấy...”
Khe Quỷ Sầu? Linh bảo kéo dài tuổi thọ?
Bị lừa? Phượng điên?
Nghe đến đó, đồng tử Vị Sơ co rút, ánh mắt nheo lại, lạnh lẽo tựa lưỡi dao vô hình.
Gương mặt nhỏ nhắn dính đầy máu và bụi đất của nàng khẽ nở một nụ cười nhạt đáng sợ…
“Ồ, Phượng điên, còn sống sao?”
“Chậc, thảm hại thật đấy. Chỉ vài câu xúi giục đã khiến ngươi dắt theo một đám người liều mạng xông vào đây. Trận tranh đoạt thành Thương Nguyệt lần này, Phượng gia xem như bị hủy trong tay ngươi rồi. Ha ha ha…”
“Nhìn ngươi da dẻ non mịn thế kia, hay là lại đây liếʍ giày, chui ống quần đại gia ta, cầu xin tha mạng thử xem?”
“Ngươi đúng là phế vật, nhưng mặt mũi cũng coi được. Ném vào Xuân Oanh uyển chưa biết chừng còn có thể làm hoa khôi đấy...”
Diễm Long Câu vây quanh Vị Sơ, đi vòng tròn như lũ thú săn đang chực chờ vồ mồi.
Tính cả tên cầm đầu, bọn chúng có chừng mười người.
Ai nấy đều mặc áo ngắn màu xanh đen, tay áo và vai áo thêu cùng một hoa văn tộc huy, bụi đất do vó ngựa tung lên mỗi lúc một dày, dần dần che mờ tầm nhìn của Vị Sơ.
Liếʍ giày, chui ống quần?
Giữa núi thây biển máu, giữa ánh lửa rực trời, Vị Sơ bật cười lạnh.
Nàng ngẩng đầu, đuôi mắt lấp lánh tia sáng lạnh như băng, môi khẽ nhếch, giọng khinh thường: “Còn di ngôn gì không? Lắm lời quá, ồn ào...”
“Phượng điên, ngươi vẫn chưa bỏ được cái tật khoác lác à? Bọn ta đây chính là…”
Tên đại hán cầm roi ngựa ở giữa, khinh thường cúi đầu nhìn xuống Vị Sơ đang cô độc đứng giữa vòng vây, nụ cười chế nhạo còn chưa tắt thì…
Một cơn đau dữ dội quặn thắt nơi ngực khiến gã cứng người, cúi đầu nhìn xuống…
Một luồng sương đen đặc lại, hóa thành móng vuốt sắc nhọn, xuyên thẳng qua l*иg ngực gã, móc ra trái tim vẫn còn đẫm máu.