Nhưng điều chờ đợi nàng ấy lại là một cuộc phục kích chưa từng có...
Vị Sơ nhìn những tộc nhân, thân vệ đã chết oan uổng trước mặt vì bảo vệ nguyên chủ, trong lòng đột nhiên dâng lên ngọn lửa giận dữ cuồn cuộn, đồng thời một cơn đau nhói như xé tim gan trào dâng. Khóe mắt nàng bất giác ứa ra dòng lệ mặn chát xa lạ.
Nàng nhíu mày, cố kìm nén cảm xúc, dùng mu bàn tay lau đi.
Đầu lưỡi khẽ liếʍ qua, vị mặn đắng ngắt.
“Nóng nảy, kiêu ngạo, ngông cuồng… còn là phế vật, ngu dốt... Danh tiếng như vậy, thật là… tốt, tốt lắm.” Ánh mắt nàng tối sầm, vừa cắn răng vừa cười lạnh.
Thôi thì…
Nói cho cùng, được trọng sinh trở lại làm người, cũng xem như nhận ân tình hiến xá từ nguyên chủ.
Mối thù này của Phượng gia... vẫn nên để người Phượng gia tự tay báo trả.
Vị Sơ cố sức bò ra khỏi đống thi thể, cắn nát ngón giữa bàn tay trái, hai tay kết ấn lạ lùng: “... Trời đất bao la, máu ta làm khế ước, linh hồn chết oan, hãy vì ta mà dùng...”
Nàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt kết ấn.
Dưới sự dẫn dắt của huyết khí, sương mù đen đặc quanh núi thây biển máu từ bốn phương tụ lại, từng luồng từng luồng chui vào đầu ngón tay nàng, quấn lấy từng đường kinh mạch.
Nghịch chuyển âm dương, khống chế ma quỷ, ký kết linh hồn.
Không bao lâu sau, những vết thương do chiến đấu để lại trên cơ thể nàng bắt đầu khép miệng, đóng vảy, dần dần hồi phục.
Kinh mạch dưới da phồng lên như rắn nhỏ uốn lượn, trong những mạch máu xanh lục mơ hồ có dòng đen cuộn chảy, cuối cùng tụ lại ở lòng bàn tay trái - tạo thành một ấn chú hoa văn phức tạp, đen thẫm ăn sâu vào da thịt.
“Các ngươi đều là những người trung nghĩa, nếu không có các ngươi liều chết bảo vệ, làm sao lại để ta chiếm lợi...” Vị Sơ cúi đầu nhìn chú văn trong lòng bàn tay, khẽ thở dài: “Đợi các ngươi báo được thù, ta sẽ giải trừ khế ước, tìm cao tăng siêu độ, đưa các ngươi đến cõi cực lạc...”
Dứt lời, nàng lần tìm hỏa chiết theo ký ức, thổi lên ngọn lửa.
Khoảnh khắc xoay người lại, nàng vung tay ném ra sau.
Ngọn lửa lập tức bùng cháy dữ dội phía sau nàng.
Ánh lửa đỏ cam chiếu rọi bóng lưng nàng, phản chiếu ánh sáng vàng đỏ lấp lánh rồi tắt dần nơi sau tai.
Ngọn lửa này là để những người trung thành kia không phải bị vứt thây nơi hoang dã lạnh lẽo.
Còn nàng... sẽ thay kẻ ngốc ấy sống thật tốt!
Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, từ xa vọng đến.
Ánh mắt Vị Sơ lạnh lùng. Chiến bào rách nát, loang máu, đã không thể nhận ra màu sắc ban đầu.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, tay trái buông thõng bên người, lờ mờ có sương đen lượn quanh…