Song Phi Nhạn

Chương 5

“Tứ thúc đâu có đáng sợ đến vậy đâu. Người hòa nhã, hay cười, lại còn chu đáo chuẩn bị bao nhiêu món ngon nữa.”

Tống Tam Nương bật cười, véo nhẹ cái má mềm mại như bánh bao của Mạnh Thủ Thiện: “Ngươi chỉ chăm chú vào đồ ăn, đúng là mèo tham ăn!”

Vương Thất Nương vỗ tay reo lên thích thú: “Vừa rồi thấy Thôi Hành bị đá cho một cú thật hả hê! Giá mà đá thêm vài cú nữa thì tốt!”

Rồi nàng nghiêm giọng hơn, khẽ gật đầu nói: “Nhưng mà cũng may trong nhà họ Thôi vẫn còn trưởng bối biết quản hắn. Nhị nương, nếu ngươi thật sự phải gả vào đó, ít nhất cũng còn có người để ngươi dựa vào, không sợ bị hắn bắt nạt.”

Tống Tam Nương lại dè dặt phản bác: “Nhưng dù sao cũng chỉ là thúc thúc, đâu thể lúc nào cũng quản chuyện cháu trai mãi được.”

Hai người quay lại nhìn Mạnh Thủ Thiện, thấy nàng vẫn đang thong thả đưa tay nhón lấy trái cây bỏ vào miệng, đôi mắt đen láy mở to chăm chú lắng nghe mà chẳng nói xen vào lời nào.

Tống Tam Nương không nhịn được bật cười: “Ngươi cứ như đang nghe chuyện nhà người khác ấy, chẳng sốt ruột chút nào sao?”

Mạnh Thủ Thiện chia đều trái cây cho hai bạn, mỉm cười thản nhiên đáp: “Chuyện tương lai chưa xảy ra, lo nghĩ sớm làm gì? Ai mà biết trước được sau này sẽ thế nào, thôi cứ vui vẻ ăn uống trước đã.”

Lúc này, Thôi Cạnh sau khi đã giáo huấn đám cháu trai say xỉn rồi đuổi bọn họ đi, liền quay trở lại gian phòng nhỏ ban nãy để uống rượu tiếp.

Mạnh Đại Lang, bạn thân của hắn vẫn đang ngồi chờ ở đó. Thấy Thôi Cạnh bước vào, hắn lập tức hỏi: “Chuyện xử lý ổn thỏa chưa? Cháu ngươi lại gây ra chuyện gì mà ta nghe náo nhiệt quá?”

“Chỉ là mấy đứa trẻ con cãi vã thôi mà.”

Thôi Cạnh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống cạn một hơi.

Mạnh Đại Lang lại rót tiếp cho hắn, mỉm cười nói: “Ngươi còn bảo là trẻ con, nó sắp cưới vợ rồi đấy. Còn ngươi làm thúc thúc, tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa. Trước kia ở biên cương chiến loạn, chưa tiện cưới xin thì ta còn hiểu được, giờ đã về lại Lương Kinh rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi chứ?”

Thôi Cạnh dựa lưng vào ghế, một chân tùy ý gác lên giường, không còn vẻ nghiêm nghị như khi đối mặt đám hậu bối lúc nãy, trái lại còn mang chút lười nhác, giọng điệu cợt nhả: “Mới mấy năm không gặp, chẳng ngờ Mạnh huynh đã chuyển sang làm nghề mai mối rồi đấy.”

Vừa dứt lời, hắn lại uống thêm một ngụm rượu nữa, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, hít nhẹ vào như có điều đau đớn.

Mạnh Đại Lang đang định đùa giỡn tiếp, thấy vậy lập tức đổi sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi đau sao? Vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn à? Bao lâu rồi mà còn chưa bình phục?”

Thôi Cạnh không đáp, chỉ lặng lẽ uống hết ngụm rượu rồi xua tay, tỏ ý không muốn nhắc lại.

Mạnh Đại Lang lại hỏi tiếp: “Được triệu hồi về kinh thành lần này cũng tốt, coi như tranh thủ dưỡng thương. Thế ngươi đã định tính thế nào chưa? Định vào Binh Bộ hay…?”

Thôi Cạnh điềm đạm đáp: “Chuyện này còn phải chờ ý chỉ từ trong cung.”

Mạnh Đại Lang bật cười nhẹ: “Ngươi chắc chắn trong lòng đã có tính toán rồi, cứ giấu kín như vậy làm gì chứ? Huynh đệ bao năm, ta chẳng moi được tin gì từ ngươi cả.”

Thôi Cạnh rót rượu cho bạn, khẽ nhếch môi cười: “Vậy cuối cùng hôm nay ngươi mời ta uống rượu, hay là đến dò la tin tức?”

Mạnh Đại Lang bật cười lớn, nâng chén đáp lại: “Thôi thôi, không hỏi nữa, uống rượu thôi nào!”

Vì bị Thôi Hành và đám bằng hữu phá hỏng tâm trạng, ba cô gái cũng không còn hứng thú tiếp tục ở lại lâu. Một lát sau, các nàng lần lượt rời khỏi tửu lâu, ai về nhà nấy.

Mạnh Thủ Thiện sống ở đầu phố Trụ Càn, bên cạnh đường lớn, trước cổng phủ có hai con sư tử đá sừng sững uy nghiêm đó chính là phủ Thượng thư nhà họ Mạnh.

Ông nội nàng hiện giữ chức Thượng thư bộ Hộ, phụ thân là trưởng tử trong nhà, năm nay ngoài bốn mươi tuổi, đang giữ chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám, quan lục phẩm. Nhị thúc thì không mấy nổi bật, nhờ danh tiếng của cha mới xin được chức Thừa ở Thái Thường Tự. Chỉ có tam thúc là khá hơn đôi chút, hiện đang giữ chức Tri châu ở bên ngoài.