Song Phi Nhạn

Chương 4

Không chỉ Thôi Hành mà cả đám công tử đứng quanh đó, người nào người nấy vốn vẫn quen nghe danh Thôi Tứ thúc như sấm động bên tai, lúc này đều như đàn chim cút, cúi đầu đứng im thin thít, chẳng dám thở mạnh một tiếng.

Mạnh Thủ Thiện đứng che trước hai người bạn, ánh mắt tò mò nhìn về phía vị Thôi Tứ thúc vốn chỉ được nghe danh. Từ nhỏ, nàng từng nghe ông và cha mình nói qua, trong dòng họ Thôi, người có tiền đồ nhất chính là Thôi Tứ thúc này.

Trong tưởng tượng của Mạnh Thủ Thiện, Thôi Tứ thúc hẳn phải là một vị võ tướng vóc người cao lớn, thô kệch, râu ria rậm rạp, dáng vẻ dữ tợn. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, nàng mới biết mình hoàn toàn tưởng tượng sai rồi.

Vị Thôi Tứ thúc trước mắt này quả thật dáng người cao lớn, mạnh mẽ, nhưng dung mạo lại tuấn tú phi phàm, khí chất mạnh mẽ lẫn nét ôn hòa cuốn hút.

Thôi Cạnh lạnh mặt nghiêm khắc trách mắng cháu trai, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, không ai dám động đậy. Chỉ riêng Mạnh Thủ Thiện vẫn chăm chú quan sát hắn đầy hiếu kỳ.

Sau khi giáo huấn xong Thôi Hành, Thôi Cạnh quay đầu nhìn về phía ba cô gái đang còn bối rối đứng trong phòng, ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt đen tròn long lanh của Mạnh Thủ Thiện thì hơi ngạc nhiên, giọng trầm ấm cất lên đầy dịu dàng: “Nhị nương?”

Ông mỉm cười hiền hòa nói tiếp: “Lâu lắm rồi không gặp, con đã lớn thế này rồi. Ta là Tứ thúc của con, Thôi Cạnh.”

Thôi Cạnh vừa quay sang Mạnh Thủ Thiện thì vẻ nghiêm nghị ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp thân thiện.

Mạnh Thủ Thiện cảm nhận rõ hai người bạn thân đứng sau lưng kích động đến mức kéo nhẹ tay áo nàng, cũng không hiểu rõ họ muốn nhắc nhở điều gì, chỉ biết cúi đầu theo phép tắc: “Thôi Tứ thúc, con xin kính chào.”

Thôi Cạnh gật nhẹ đầu, giọng trầm ổn mang theo chút áy náy: “Hôm nay đều là lỗi của tiểu tử nhà ta, về nhà ta nhất định sẽ bắt nó tự mình đến tận cửa tạ lỗi.”

Ánh mắt ông nhanh chóng lướt qua chiếc ly bị vỡ trên bàn, rồi quay lại nhẹ nhàng dặn dò gã sai vặt của tửu lâu: “Đổi ngay cho mấy vị tiểu nương tử một gian phòng yên tĩnh khác, thức ăn điểm tâm cứ dọn lại đầy đủ, thêm vài món trái cây theo mùa, tất cả ghi vào sổ của ta.”

Mạnh Thủ Thiện vội vàng xua tay nói: “Tứ thúc, thật không cần phiền tới người…”

Thôi Cạnh bật cười nhẹ, giọng điệu cương quyết nhưng vẫn dịu dàng: “Với Tứ thúc không cần khách sáo vậy đâu. Các con cứ vui vẻ dùng bữa, ta dẫn tên tiểu tử này về trước.”

Dù lời nói rất dịu dàng nhưng khí thế của ông vẫn khiến người khác chẳng dám trái lời. Sự việc nhanh chóng được thu xếp ổn thỏa.

Chẳng bao lâu, Thôi Hành và cả đám công tử ban nãy đã bị ông đưa đi, người nào người nấy cúi đầu ủ rũ như gà bị dội nước lạnh.

Ba cô gái đổi sang gian phòng mới, bàn ăn lại được bày biện chu đáo, điểm tâm cùng trái cây tươi ngon chất đầy, khiến cả ba nàng không giấu được vẻ vui mừng, gương mặt ai nấy đều ửng hồng phấn khởi.

Vương Thất Nương ban nãy vẫn còn nín thở, giờ mới dám cất lời, vừa hớn hở kéo tay áo Mạnh Thủ Thiện vừa nói nhỏ: “Nhị nương, lần đầu tiên ta thấy Tứ thúc của Thôi Hành đó! Trời ơi, ông ấy cao lớn thật, vừa rồi xách Thôi Hành như xách gà con ấy chứ!”

Tống Tam Nương cũng vỗ nhẹ vào ngực, thở phào nhẹ nhõm, phụ họa thêm: “Phải đó! Không hổ là võ tướng từng trải trận mạc, ông ấy chỉ mới mở lời thôi đã khiến ta đứng tim, may là người bị mắng là Thôi Hành chứ không phải chúng ta, nếu không chắc ta ngất xỉu mất thôi!”

Mạnh Thủ Thiện nghe hai bạn nói vậy, không nhịn nổi bật cười khúc khích.