Gần đây nàng thường chìm trong tâm trạng u sầu vì chuyện hôn sự. Vương Thất Nương thấy vậy, dịu dàng an ủi: “Tam nương, ngươi vẫn còn may mắn đấy. Người nhà ngươi đã chọn sẵn cho ngươi Biểu Cữu huynh làm vị hôn phu, dù sao cũng là họ hàng thân thích, gả qua đó cũng không phải chịu thiệt thòi gì lớn. Không như ta đây, cha mẹ đến giờ vẫn còn đau đầu về chuyện này, còn Nhị nương nữa, vị hôn phu của nàng lại…”
Nói tới đây, Vương Thất Nương chợt nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngập ngừng dừng lại.
Tống Tam Nương kín đáo liếc nhìn Mạnh Thủ Thiện, vẻ mặt hơi lúng túng.
Lúc này, Mạnh Thủ Thiện đang nhai một miếng thịt chiên ngọt thơm, thấy hai người bạn bỗng dưng ngưng lại nhìn mình, nàng liền bật cười, tay cầm đũa cũng khựng giữa chừng: “Chuyện có gì nghiêm trọng đâu, giữa chúng ta còn có gì không thể nói chứ?”
Tống Tam Nương lo lắng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện vị hôn phu của ngươi trong nhà nói thế nào rồi?”
Mạnh Thủ Thiện khẽ đáp: “Tổ mẫu nói ta nhất định phải gả cho Thôi Hành. Hôn ước giữa hai nhà Thôi Mạnh là do ông nội ta và Thôi công lúc sinh thời đã định sẵn, không thể tùy tiện hủy bỏ chỉ vì chuyện nhỏ được.”
Vương Thất Nương lập tức bất bình kêu lên: “Chuyện nhỏ gì chứ!”
“Thôi Hành kia ngang nhiên săn đón một tiểu nữ mồ côi bên ngoài, đến mức cả thiên hạ đều biết, hắn rõ ràng chẳng coi ngươi ra gì. Biết đâu ngươi chưa bước vào cửa, hắn đã sớm đưa tiểu thϊếp kia vào nhà trước rồi! Thật quá đáng mà!”
Ngay từ lúc nghe chuyện này, Vương Thất Nương đã tức giận đến mức không muốn ăn tiếp. Giờ lại thấy Mạnh Thủ Thiện vẫn tươi cười thản nhiên, nàng càng tức giận thay bạn, cao giọng: “Nhị nương à, ngươi phải làm ầm chuyện này lên mới được! Bảo cha ngươi, ông nội ngươi đến tận cửa Thôi gia chất vấn hắn, bắt hắn phải thề đoạn tuyệt với tiểu nữ kia!”
Ba người đang trò chuyện rôm rả trong phòng thì bất chợt nghe một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ gian phòng bên cạnh.
Một giọng nam đầy giận dữ khiến ba người giật mình khựng lại: “Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, tim Mạnh Thủ Thiện lập tức đập loạn nhịp: [Không lẽ nào… lại trùng hợp đến thế? Chẳng phải đây chính là giọng của vị hôn phu nàng, Thôi Hành sao?]
Những căn phòng nhỏ ở tửu lâu chỉ được ngăn cách bằng vách cửa gỗ mỏng manh, chẳng cách âm được bao nhiêu.
Quả thật lúc này chẳng đúng lúc chút nào, bởi người đang ngồi ngay phòng bên cạnh không ai khác lại chính là Thôi Hành cùng đám công tử bằng hữu đang tụ họp uống rượu giải sầu.
Thời gian gần đây, Thôi Hành vì chuyện hôn sự mà phiền lòng không yên, bèn rủ vài bằng hữu thân thiết ra ngoài uống rượu. Ai ngờ đúng lúc men rượu đang say nồng, hắn lại nghe thấy Mạnh Thủ Thiện ở phòng bên đang bàn tán về mình.
Lửa giận bùng lên, hắn lập tức ném mạnh chén rượu xuống bàn, đứng bật dậy, sải chân đi thẳng sang phòng bên.
Đám công tử đi cùng thấy vậy, người thì lo lắng hắn gây chuyện, kẻ thì tò mò hóng náo nhiệt, bèn rầm rộ kéo nhau theo sau.
Chỉ chốc lát, cánh cửa phòng bật tung ra. Thôi Hành chẳng còn giữ chút lễ độ nào, lớn tiếng quát: “Mạnh Nhị nương, mau ra đây cho ta!”
Thôi Hành vốn nổi danh là một trong những công tử tuấn tú bậc nhất kinh thành, cả về gia thế lẫn dung mạo đều xuất chúng. Nhưng lúc này, gương mặt trắng trẻo như ngọc của hắn đỏ bừng vì rượu, ánh mắt giận dữ sắc lạnh, phong thái vốn nhã nhặn giờ đây lại trở nên vô cùng thô lỗ.
Vương Thất Nương bị hành động bất ngờ của hắn làm tức giận, lập tức đứng phắt dậy, lớn giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì thế hả!”
“Ngươi đến đây làm gì?”
Mạnh Thủ Thiện vội kéo nàng ra sau, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào Thôi Hành, rồi lướt mắt qua đám thiếu niên đang hào hứng đứng xem náo nhiệt phía sau hắn.
Thôi Hành cười lạnh: “Còn giả vờ không biết à?”
“Các ngươi bàn tán sau lưng ta, ta đều nghe rõ hết rồi. Không thấy ngượng hay sao?”