Song Phi Nhạn

Chương 1

Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa Cư Vân Lâu, nơi nổi danh bậc nhất trong vùng về tổ chức tiệc tùng và yến hội. Lập tức, gã sai vặt đứng trước cửa niềm nở tiến lên nghênh đón.

Mạnh Thủ Thiện cùng hai tỷ muội thong thả bước xuống xe, theo sau là một hàng thị nữ.

“Các tiểu nương tử ghé đến dùng bữa phải không ạ? Xin mời vào, mời vào!”

Một gã sai vặt mặt mày tươi tỉnh, nhiệt tình dẫn đường. Một người khác nhanh chân chạy tới, tiếp nhận xe ngựa từ tay phu xe rồi cẩn thận dẫn vào bãi, để gọn dưới bóng cây lớn ven đường.

Cư Vân Lâu nằm tại Hà Gia Kiều, từ lâu đã nổi tiếng khắp nơi, dù đã qua giờ cơm chính nhưng khách khứa vẫn đông nghịt, náo nhiệt vô cùng. Tiếng trò chuyện vui vẻ, hòa cùng tiếng cụng ly vang vọng khắp đại sảnh và từng căn phòng nhỏ, quyện vào gió thoảng mang theo hương rượu thơm lừng và món ngon hấp dẫn, khiến người ta vừa nghe đã thấy bụng cồn cào.

Gã sai vặt làm việc tại đây vô cùng tinh mắt, vừa liếc qua đã biết ngay ba vị tiểu thư này đều là người quyền quý, vội vàng dẫn các nàng lên tầng trên, bố trí vào một gian phòng riêng biệt, sạch sẽ và yên tĩnh. Sau khi ân cần mời ba người an tọa, hắn nhanh nhẹn định rót trà thì lập tức các thị nữ đã khéo léo bước đến nhận lấy công việc này, cẩn thận hầu hạ tiểu thư nhà mình.

“Tiểu ca không cần bận tâm đâu, chúng ta tự lo được rồi.”

Gã sai vặt hiểu ý, lễ phép lui xuống gọi người mang thực đơn đến. Một lát sau, người phục vụ cung kính bước vào, nhẹ giọng hỏi các nàng muốn dùng món gì.

Cô gái áo hồng phấn bên bàn khẽ than: “Ngồi xe lắc lư cả chặng đường, giờ ta chẳng thấy hứng thú ăn uống chút nào nữa.”

Nàng mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú dịu dàng.

Cô gái áo xanh lục với khí chất điềm đạm, dịu dàng đáp: “Nếu vậy thì cứ gọi vài món nhẹ cùng trà bánh là được. Dù sao cũng đã qua giờ cơm chính, chúng ta ngồi ăn vặt, nói chuyện phiếm cho vui thôi.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng quay sang cô gái còn lại hỏi: “Nhị nương, ngươi muốn ăn gì không?”

Trong ba người, Mạnh Thủ Thiện là cô gái tươi tắn nhất. Nàng mặc áo vàng nhạt, khuôn mặt rạng rỡ như đóa hoa buổi sáng, nụ cười xinh đẹp làm ai nhìn cũng thấy vui lây.

Nàng lớn hơn Vương Thất Nương người mặc áo hồng một tuổi, nhưng lại nhỏ hơn Tống Tam Nương mặc áo xanh một chút.

Tuy hai người kia nói không đói, nhưng bụng của Mạnh Thủ Thiện thì sớm đã reo vang.

Sáng sớm hôm nay, nàng theo lời mời của Tống Tam Nương và Vương Thất Nương, cùng ra ngoại thành cầu phúc ở chùa. Cả đoạn đường dài mệt mỏi, bụng nàng sớm đã biểu tình từ lâu.

Mạnh Thủ Thiện vừa nói vừa nhanh miệng gọi món: “Ta nghe nói gần đây Cư Vân Lâu có món bồ câu nướng rất nổi danh, thêm cả món thịt chiên mật ong nữa…”

Tống Tam Nương che miệng cười khúc khích, trêu chọc nàng: “Xem ngươi kìa, gọi món liên tục như vậy, chắc là đói bụng lắm rồi đây!”

Ba người vừa trò chuyện vui vẻ vừa chờ món ăn dọn lên. Không lâu sau, trà bánh cùng những món ăn thơm ngon lần lượt được bày trên bàn.

Vương Thất Nương thấy Mạnh Thủ Thiện ăn ngon lành như vậy cũng không nhịn nổi mà cầm đũa gắp thử một miếng: “Ngon thật à? Ta cũng thử xem nào!”

Mạnh Thủ Thiện bật cười, đôi mắt long lanh, khẽ gõ nhẹ lên tay Vương Thất Nương, ra vẻ trách móc: “Không phải vừa rồi còn nói không muốn ăn sao? Giờ lại giành đồ ăn với ta nữa!”

Tống Tam Nương nhìn hai người vui vẻ đấu khẩu, bất giác bật cười theo. Nhưng nụ cười chẳng được bao lâu, nàng bỗng khẽ thở dài, ánh mắt thoáng buồn: “Sau này… không biết liệu còn có thể như lúc chưa xuất giá, thường xuyên cùng các ngươi ra ngoài vui chơi như thế này nữa hay không.”

Hóa ra chuyến đi hôm nay cũng là vì Tống Tam Nương sắp thành thân, ngày cưới đã định, chẳng bao lâu nữa sẽ phải ngồi kiệu hoa về nhà chồng. Một khi đã thành gia lập thất, nàng khó mà có thể vô tư hẹn hò vui chơi cùng tỷ muội như những ngày tháng còn son rỗi nữa rồi.