“Hoa tiểu thư, người không thể ra ngoài.” Thúy Ngọc hoảng hốt, vội vàng chắn trước mặt Hoa Vô Ngưng.
“Tại sao ta không thể?” Hoa Vô Ngưng dừng bước, khuôn mặt lạnh lùng băng giá.
“Đại nhân đã căn dặn kỹ càng, không cho phép tiểu thư rời khỏi nơi này, nếu không sẽ gϊếŧ chúng nô tỳ.” Thúy Ngọc vội vàng giải thích.
“Các ngươi?” Hoa Vô Ngưng nắm được điểm then chốt trong lời nói, nàng đảo mắt nhìn quanh viện: “Hắn phái bao nhiêu người ở đây?”
“Năm nha hoàn, ba thị vệ.” Thúy Ngọc nói: “Nô tỳ là người hầu hạ tiểu thư, hai người quét dọn, hai người làm bếp. Hai thị vệ canh gác phía trước, còn một người tuần tra.”
Càng nghe Thúy Ngọc nói, ánh mắt Hoa Vô Ngưng càng lạnh thêm một phần.
Chàng thật sự định giam giữ nàng tại đây?
“Ta muốn gặp hắn.” Hoa Vô Ngưng khẽ nhắm mắt lại.
“Hoa tiểu thư, xin người đừng làm khó nô tỳ.” Thúy Ngọc luống cuống, “Đại nhân đã trở về rồi.”
“Hắn đi rồi thì không thể quay lại sao?” Hoa Vô Ngưng bật cười khinh miệt, tiến lên hai bước, nghiêm giọng nói: “Ngươi chẳng phải sợ chết sao?”
“Nếu hôm nay ta không gặp được hắn, ngươi cũng đừng mong thấy được mặt trời ngày mai.”
“Hoa... Hoa tiểu thư...” Sắc mặt Thúy Ngọc lập tức trắng bệch, “Nhưng... nhưng... bọn nô tỳ nào dám gọi đại nhân đến đây.”
“Ngươi nói với hắn, nếu hắn không đến thì ta chết.” Hoa Vô Ngưng thẳng thắn nói ra không chút do dự.
Thúy Ngọc lập tức quỳ rạp xuống đất, đôi môi run run, ánh mắt nhìn Hoa Vô Ngưng như nhìn ma quỷ.
“Còn không đi?”
“Nô tỳ... nô tỳ đi ngay, Hoa tiểu thư xin chờ một lát.” Thúy Ngọc lồm cồm đứng dậy, “Nô tỳ đi ngay, nô tỳ lập tức sai thị vệ đi.”
Thúy Ngọc loạng choạng chạy ra ngoài, cuống cuồng dặn dò một tên thị vệ điều gì đó, chỉ thấy người đó vội vã rời đi.
Hoa Vô Ngưng thấy vậy, tạm thời yên lòng.
“Hoa tiểu thư, Vương Tấn đã đi gọi đại nhân rồi, xin người cứ đợi thêm một lát được không?” Thúy Ngọc dè dặt quay lại nói.
“Ừ.” Hoa Vô Ngưng xoay người: “Chuẩn bị chút đồ ăn, thêm một bình rượu.”
“Dạ.” Thúy Ngọc nhận lệnh, lập tức lui xuống báo với người trong bếp.
Hoa Vô Ngưng thong thả quay về phòng, chậm rãi ngồi xuống ghế, ung dung đợi Triêu Từ Đề.
Trong Kinh thành, Triêu Từ Đề vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì Vương Tấn đã thở hồng hộc chạy vào.
“Đại nhân.”
“Chuyện gì mà hấp tấp vậy?” Triêu Từ Đề nhíu mày, “Chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện?”
“Vâng.” Vương Tấn nói, “Vị tiểu thư đó nói muốn gặp ngài, nếu ngài không đến thì nàng sẽ...”