Trúc Mã Điên Phê Luôn Muốn Tù Dưỡng Ta

Chương 6: Ta muốn gặp Triêu Từ Đề

Hoa Vô Ngưng nắm lấy tay chàng, cầu xin chàng cứu nàng. Triêu Từ Đề hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Ban đầu Hoa Vô Ngưng nhất quyết không nói, mãi đến khi Triêu Từ Đề dọa nếu nàng không mở miệng thì chàng sẽ bỏ đi, lúc đó nàng mới miễn cưỡng hé lộ.

Nàng kể về chuyện dị nhân.

Cũng vì chuyện đó, phụ thân nàng muốn lấy mạng nàng.

Biết được sự thật, Triêu Từ Đề đã tạm thời chế ngự độc tố trong cơ thể nàng.

“Nếu biết ngươi sẽ cùng tân đế ra tay với Trấn Quốc Công phủ, ta thà chết còn hơn.” Giọng Hoa Vô Ngưng khẽ khàng, mang theo hơi thở yếu ớt.

Triêu Từ Đề chăm chú nhìn nàng, đặt lọ thuốc giải bên cạnh, sắc mặt không rõ cảm xúc: “Mỗi ngày một viên, nửa tháng là khỏi.”

“Triêu Từ Đề, ngươi không gϊếŧ ta sao?” Hoa Vô Ngưng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, nghi hoặc hỏi.

“Ta đã hứa với nàng, giữ lại cho nàng một mạng.” Triêu Từ Đề cười nhạt, “Nửa tháng sau, nếu nàng vẫn không chịu nói ra chứng cứ... thì lúc đó sẽ không còn do nàng quyết định nữa.”

“Ta còn việc, đi trước. Ngoan ngoãn ở lại đây, đừng nghĩ đến Trấn Quốc Công phủ nữa.”

Nói xong, Triêu Từ Đề xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Hoa Vô Ngưng trong phòng. Nàng cầm lấy lọ thuốc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt...

Sau một lúc bình tâm lại, Hoa Vô Ngưng đặt lọ thuốc xuống, chỉnh lại y phục rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Trong viện trồng đầy thược dược, hương hoa thoang thoảng, trong lành mà tao nhã.

Nàng bước từng bước uyển chuyển chậm rãi đi dạo.

“Chào Hoa tiểu thư.” Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Nàng nghiêng đầu nhìn sang, một nha hoàn đang hành lễ nói:

“Nô tỳ là Thúy Ngọc, phụng mệnh đại nhân đến hầu hạ tiểu thư.”

“Triêu Từ Đề đâu?” Hoa Vô Ngưng hỏi.

“Đại nhân đã rời đi rồi.” Thúy Ngọc kính cẩn đáp, không dám có chút sơ suất nào.

“Rời đi rồi?” Hoa Vô Ngưng khẽ lẩm bẩm, nàng ngoảnh đầu nhìn về tầng tầng núi non bên ngoài viện, “Đây không phải là trong Kinh thành.”

Thúy Ngọc cúi đầu: “Vâng, Hoa tiểu thư.”

“Đây là đâu?” Hoa Vô Ngưng chất vấn.

“Là vùng ngoại ô phía Đông.” Thúy Ngọc đáp khẽ.

Ngoại ô phía Đông... tức là bên ngoài Kinh thành, chàng lại an trí nàng ở đây?

Hoa Vô Ngưng không nói gì, im lặng.

Không nhận được hồi đáp, Thúy Ngọc liếc nhìn nàng một cái: “Hoa tiểu thư có điều gì cần dặn dò không ạ?”

“Ta muốn gặp Triêu Từ Đề.” Hoa Vô Ngưng nói.

“Nhưng mà đại nhân đã rời đi rồi, giờ chắc đã vào thành.” Thúy Ngọc khó xử.

Hoa Vô Ngưng liếc Thúy Ngọc một cái rồi quay người đi về phía cửa: “Ta đi tìm chàng.”