Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 15

“Nghĩ ra điều này cũng không khó mà? Chỉ là xem có đủ gan để thử hay không thôi.” Nguyên Việt cười.

Bọn họ không nghĩ đến điều đó là vì đa số Beta khi vừa vào trường đã mặc định rằng một người như Bố Lý Kỳ Tư — luôn phô trương thanh thế — có địa vị cao cao tại thượng ở Học viện Barten. Hơn nữa, trong thế giới này, ít nhất là trong môi trường Barten, hệ giá trị chủ đạo chính là “Beta thấp kém”, vì vậy giữa Beta và Alpha vốn tồn tại khoảng cách tự nhiên. Beta bình dân không tiếp xúc được nhiều Alpha, cho dù học chung một trường, nhưng họ rất khó có cơ hội chạm mặt với đám thiếu gia tiểu thư kia. Thế là dần dà, họ chấp nhận cái gọi là “Bố Lý Kỳ Tư không thể chọc vào” như một chân lý. Nói trắng ra, chính là đại đa số Beta — đặc biệt là Beta dân thường — có vòng quan hệ quá nhỏ, không thể mở rộng, dẫn đến khoảng cách thông tin giữa họ và đám Alpha quý tộc.

Nhưng Nguyên Việt là người ngoài cuộc, cậu không có những thiết lập mặc định đó. Khi đến một môi trường xa lạ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là thăm dò xem “nước ở nơi này sâu đến đâu”. Những người đang châm chọc, chế nhạo Bố Lý Kỳ Tư trên diễn đàn rõ ràng là thuộc về một “thế lực” khác trong trường Barten — họ không hề e ngại Bố Lý Kỳ Tư, thậm chí rất có thể là ngay cả Bố Lý Kỳ Tư cũng không dám động vào bọn họ.

“Gia tộc Clive đúng là một đại gia tộc nổi danh trong Liên Minh, nhưng mà... Liên Minh đã tồn tại hơn trăm năm, chẳng lẽ chỉ có một mình nhà Clive thôi sao? Đây là Học viện Quân sự Barten đứng đầu cả Liên Minh, sinh viên tốt nghiệp ở đây cơ bản đều sẽ vào chính phủ, quân đội, không thì cũng là công chức nhà nước. Ở đây thiếu gì người có gia thế hiển hách chứ? Ném đại một viên gạch cũng có thể đập trúng mấy đứa.” Nguyên Việt chậm rãi giải thích suy nghĩ của mình cho Thời Bắc Thuần nghe. “Nên tôi nghi ngờ địa vị của Bố Lý Kỳ Tư cũng là chuyện hợp lý thôi, đúng không?”

“Nhưng chưa từng có ai ngăn cản hành vi của Bố Lý Kỳ Tư, cũng chẳng có tổ chức sinh viên nào ở Học viện Barten.”

Ý của Thời Bắc Thuần là: nếu thật sự có những người lợi hại hơn, tại sao chưa từng thấy họ ra mặt? Học viện Barten không có tổ chức quản lý sinh viên, nếu có ai ghét Bố Lý Kỳ Tư, hoàn toàn có thể ra tay ngăn chặn. Nhưng sự thật là chưa từng xảy ra, nên ai nấy mới mặc định Bố Lý Kỳ Tư là mạnh nhất.

Nguyên Việt hiểu được chuỗi logic của Thời Bắc Thuần — nghe qua thì rất hợp lý. Nhưng đời mà, có ngoại lệ chứ.

“Có thể là những người đó chẳng buồn ra mặt thôi. Không phải ai cũng thích phô trương như Bố Lý Kỳ Tư. Có người chỉ thích âm thầm ngồi một góc. Không thấy chỉ cần một bài viết đã có thể thử ra được rồi sao?”

Nguyên Việt nhìn Thời Bắc Thuần, chờ xem anh ta còn gì để phản bác không. Cậu đang chờ — sẵn sàng “thu dọn chiến trường”.

Thời Bắc Thuần nhất thời nghẹn lời. Suy nghĩ mãi cũng không tìm được lý do nào phản bác lời Nguyên Việt, cuối cùng đành lúng túng nói một câu: “Thế tại sao bọn họ không ra tay sớm, cũng chẳng ra tay muộn, mà lại ra tay vào đúng lúc này?”

Nguyên Việt bật cười nhẹ:“Cái đó làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải giun trong bụng người ta.”

Những điều Nguyên Việt nói, Thời Bắc Thuần hiểu được nhưng lại không biết phải nói gì. Tâm trạng hiện tại của anh ta cũng giống y như lúc nhìn thấy Nguyên Việt đánh Bố Lý Kỳ Tư nằm bẹp trên sàn đấu: rối bời phức tạp.

Những việc Nguyên Việt đang làm rõ ràng không phải là phản ứng bùng phát nhất thời của một Beta bị ức hϊếp lâu ngày. Nó giống như một cuộc trả thù có kế hoạch.

Nhưng... chuyện đó thì liên quan gì đến anh ta chứ? Nếu sợ bị liên lụy, anh ta lẽ ra nên giữ khoảng cách với Nguyên Việt càng xa càng tốt. Nhưng anh ta lại không kiềm chế được mà muốn biết: rốt cuộc Nguyên Việt định làm gì?

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng Thời Bắc Thuần cũng hỏi ra miệng.

“Không muốn bị bắt nạt; không chịu nổi kiểu hành xử của đám Alpha đó; muốn đòi lại công bằng cho tất cả các Beta từng bị bắt nạt ở Barten.” Nguyên Việt vung tay gạt bàn tay đang đặt trên vai mình của Thời Bắc Thuần ra, dùng nĩa xiên miếng bánh chanh cuối cùng trong đĩa cho vào miệng, rồi chớp mắt với anh ta một cái.

Thời Bắc Thuần cạn lời: “Cậu học mấy kỹ thuật chiến đấu đó ở đâu vậy? Sao trước kia bị Bố Lý Kỳ Tư bắt nạt thảm như vậy mà cậu chưa từng phản kháng?”