Kiều Mãn bình tĩnh rót nước, cũng tiện thể nhìn mình ở trong gương.
Trong gương, vẻ mặt cô lạnh lùng bình tĩnh, lộ ra sự thành thục của một người 27 tuổi, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn sự non nớt của tuổi trẻ.
Ngày đầu tiên xuyên không đến đây, cô phát hiện ra trường hợp của mình là cái mà người ta gọi là “xuyên cả người luôn”.
Cả người cô được đưa thẳng vào trong cuốn tiểu thuyết, chỉ có làn da và tình trạng cơ thể là trở lại tuổi hai mươi – cũng chính là tuổi của nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất của chuyến xuyên không lần này. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể thêm một lần nữa có được tuổi trẻ.
Kiều Mãn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ non nớt trẻ trung của mình một hồi lâu. Ngày mai cô sẽ tìm một công việc phiên dịch bán thời gian, sau đó phải lập tức đi mua một cái máy điều hòa bằng cách trả góp 36 kỳ mới được.
Cứ thế, hàng ngày đều làm công việc phiên dịch, Kiều Mãn cũng đã vượt qua được hai tháng nóng nhất trong năm. Khi cô cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền để một lần trả hết các đợt trả góp còn lại, thì chủ nhà lại tìm tới cửa.
Lúc này cô mới phát hiện – ngay cả căn nhà tồi tàn rộng có 50 mét vuông này cũng chỉ là nhà thuê.
Lại còn là chỉ thuê ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè thôi.
Bây giờ, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cũng đã đến lúc cô phải chuyển đi rồi.
Toàn bộ gia sản của cô chỉ gồm một vài bộ quần áo đã giặt đến mức bạc màu và một chiếc xe đạp không có bánh xe mà thôi.
Sau khi trả tiền thuê nhà, trong túi cô chỉ còn lại hơn một trăm đồng, thậm chí còn không đủ để mua một viên kem ngon ngon một chút nữa.
Kiều Mãn trầm tư một lát rồi nói với vị chủ nhà mang dép lê và quần đùi: "Cái điều hòa này là tôi vừa mới mua."
Chủ nhà nhìn cái máy điều hòa mới tinh rồi nói: "Ồ, vậy thì cô cứ gỡ xuống đi."
Kiều Mãn: “…”
"Có điều, dù cô có gỡ xuống thì cũng không có chỗ để đâu nhỉ?” Khuôn mặt chủ nhà lộ vẻ hiền từ, tỏ ra chu đáo mà nói: "Thế này đi, hay là cô bán lại nó cho tôi, vậy thì khỏi phải mất công gỡ xuống lắp lại."
Kiều Mãn cũng đang có ý này: "Tôi mua nó với giá 3200 đồng, anh muốn trả tôi bao nhiêu?"
Chủ nhà suy nghĩ một chút rồi giơ hai ngón tay lên.
Với một cái máy điều hòa mới 99% như thế này thì cái giá hai nghìn có hơi thấp, nhưng nếu phải gỡ xuống thì cũng rất lằng nhằng.
Ngay lúc Kiều Mãn định gật đầu, chủ nhà quơ quơ ngón tay: "Hai trăm."
Kiều Mãn: "...Tôi chọn gỡ nó xuống."
"Ồ, vậy thì cô gỡ xuống lẹ đi, đừng làm mất thời gian, tôi còn phải cho người khác thuê nữa."
Chủ nhà chắc chắn rằng một nữ sinh viên nghèo như cô không thể mang đi một món đồ điện gia dụng lớn như vậy được, thế nên nói xong liền ngạo mạn mà bỏ đi luôn.
Kiều Mãn cười lạnh một tiếng, liếc nhìn tờ lịch trên tường.
Ngày mai là ngày 1 tháng 9 - ngày khai giảng của trường Đại học Bắc Kinh.
Trường Đại học Bắc Kinh nơi nữ phụ đang theo học vốn có hai cơ sở - một cái ở phía nam Kinh Thị và một ở phía bắc Kinh Thị. Cô và nữ chính đều học ở cơ sở phía nam, còn nam chính ở học ở cơ sở phía bắc.
Cô hiện tại đã lên năm thứ ba đại học. Trong lần khai giảng này, sinh viên từ cả hai cơ sở sẽ cùng chuyển đến một cơ sở mới ở bên ngoài đường Vành đai thứ bảy, hơn nữa, các sinh viên cùng chuyên ngành cũng sẽ được gộp vào một khoa để học cùng nhau.