Khoảng 3 giờ 30 sáng, Kiều Mãn chợt tỉnh giấc vì quá nóng.
Điều đầu tiên cô làm khi mở mắt là bật đèn lên rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Căn phòng ngủ nho nhỏ chỉ khoảng bảy, tám mét vuông, sau khi bật đèn lên thì trông cứ như là mới bị tráng trên một lớp dầu trơn, khiến căn phòng lại càng thêm chật chội hơn.
Được lắm, có vẻ như cô vẫn còn đang ở đây.
Kiều Mãn ngồi im một lúc, sau đó mới đi vào trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp. Cô lấy khăn lông rồi xách thêm một chậu nước lạnh ra ngoài ban công.
Chiếc khăn lông được ngâm trong chậu nước, rất nhanh đã ngậm no nước. Kiều Mãn lấy ra, vắt khô rồi dùng nó lau người - khuôn mặt cô vẫn là vẻ lãnh đạm như mọi khi.
Đêm hè nóng nực, không khí ngột ngạt, chiếc khăn lông mát lạnh miễn cưỡng mang lại chút mát mẻ, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự khô nóng.
Kiều Mãn thả cái khăn lông về lại trong chậu. Cô đi đến bên cửa sổ, im lặng nhìn xuống đường phố bên dưới, trong đầu cô đột nhiên này lên một ý nghĩ…
Nếu bây giờ cô nhảy từ đây xuống thì liệu cô có thể trở về thế giới hiện thực được không nhỉ?
Đúng vậy, cô đã xuyên không.
Cô vẫn còn nhớ, vào hai tháng trước, vất vả lắm cô mới lấy được giấy chứng nhận ly hôn. Khi cô vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, còn đang chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống mới thì một chiếc xe tải lớn lại bất ngờ lao về phía cô.
Lúc đó, trước mắt cô tối sầm lại, chờ đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã ở trong căn hộ tồi tàn này rồi.
Phải mất vài ngày cô mới nhận ra rằng mình không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết internet có tên "Trúc mã và thanh mai”, hơn nữa cô còn trở thành nhân vật nữ phụ độc ác có cùng tên với mình - Kiều Mãn.
Trong truyện, nhân vật nữ phụ này ngoài mặt là một cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại là một kẻ mưu mô, đen tối.
Kể từ khi cô ta yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta bắt đầu tìm cách ly gián nam chính và nữ chính. Cũng vì có cô ta mà cuốn tiểu thuyết lãng mạn ngọt ngào với nội dung đơn giản này lại bị kéo dài tới gần 80 vạn chữ.
Xuyên vào một nhân vật nữ phụ độc ác như vậy, Kiều Mãn cũng không có ý kiến gì.
Nhưng mà…
Nếu nhân vật nữ phụ độc ác này không chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, lại còn nghèo đến mức phải sống nhờ vào tiền trợ cấp xa hội, rồi phải vay nợ để đi học…
Hay là toàn bộ tài sản của cô ta cũng chỉ có vài bộ quần áo đã giặt đến bạc phếch, một chiếc xe đạp không có bánh xe cùng với một căn nhà rộng 50 mét vuông đã hư hỏng xuống cấp đến mức bán cũng chẳng ai thèm mua…
Thì thực sự là cô có ý kiến rất lớn đó.
Là một tiểu thư nhà giàu, từ khi sinh ra chưa từng phải sống trong nghèo khó bao giờ, trong lần đầu tiên bị nóng đến mức tỉnh ngủ, cô còn có chút ngây ngẩn cả người.
Nhưng bây giờ, đột nhiên bị cơn nóng bức đánh thức, cô đã có thể thuần thục đi lấy nước lau người, mở cửa sổ cho gió lùa vào phòng, đồng thời còn suy nghĩ xem mình có nên từ trên này nhảy xuống hay không nữa.
Đương nhiên là cô không nhảy. Cô chỉ đi tìm một chai, quay lại nhà vệ sinh để rót đầy nước lạnh vào chai, định lát nữa sẽ ôm nó mà ngủ.
Trong một tòa nhà cũ kỹ như thế này, không hề có cái gì gọi là sự riêng tư cả. Cô chỉ mới mở vòi nước được mười giây thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ nhà bên cạnh truyền qua rồi.